Sau một nụ hôn dài, mặt Lâm Bắc Thạch đỏ bừng vì thiếu oxy.
Cậu vẫn chưa quen với việc thở khi hôn.
Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giúp cậu lấy lại hơi thở.
Cuối tuần này, Lục Cảnh Văn xoa xoa gáy Lâm Bắc Thạch, về nhà với anh nhé.
Về nhà?
Lâm Bắc Thạch ngẩn người ra một lúc, rồi mới hiểu ra nhà mà Lục Cảnh Văn nói không phải là căn hộ ở Lư Nam.
"Về gặp ông và ba anh sao?"
Ừ, Lục Cảnh Văn nói,
"Em là người yêu của anh, họ là gia đình anh, nên anh sẽ làm cho xong những việc cần làm. Còn ý kiến của họ thế nào thì kệ."
Mặc dù Lục Cảnh Văn có nhiều mâu thuẫn với gia đình, nhưng tình máu mủ lại khó có thể cắt đứt. Dù từng bị ông nội và ba làm tổn thương sâu sắc, nhưng anh không thể phủ nhận mình đã lớn lên dưới sự che chở của họ.
Vì trách nhiệm, vì sự tôn trọng, hoặc cũng vì chút mong muốn được chúc phúc, anh vẫn muốn mọi người thẳng thắn gặp mặt nhau.
Lâm Bắc Thạch nắm lấy tay Lục Cảnh Văn.
"Dạ, chúng ta cùng về."
Đến ngày về nhà cũ họ Lục, Lâm Bắc Thạch bắt đầu lo lắng.
Dù biết gặp mặt cũng chẳng ảnh hưởng gì, ông cụ có lẽ cũng chẳng ưa mình, nhưng Lâm Bắc Thạch vẫn hơi hoang mang, lục tung tủ quần áo tìm bộ đồ phù hợp, cố gắng tạo ấn tượng tốt với Lục lão gia.
Chuẩn bị ra cửa, cậu lại lo lắng không có gì để biếu, cảm thấy đến nhà tay không rất bất lịch sự.
"Không sao, anh mua rồi," Lục Cảnh Văn kéo cậu ra cửa,
"Em cứ cầm vào, nói là mình mua là được."
Đi cùng còn có Lâm Gia Lâm.
Là do Lục Cảnh Nhiên rủ cô bé, cậu nhóc không muốn một mình đối mặt với cả đám người lớn, có thêm bạn cùng trang lứa còn đỡ hơn chút.
Gần mười hai giờ trưa, cuối cùng họ cũng đến nhà họ Lục.
Biệt thự này rất rộng, Lâm Bắc Thạch đoán chừng khoảng vài nghìn mét vuông.
Cậu cảm thấy mình giống như Lưu lão lão* lạc vào Đại Quan Viên.
(*nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, lần đầu vào phủ Kim Lăng Vương).
Người ra đón họ là Lục Cảnh Nhiên và quản gia.
Lục lão gia ngồi ở chính sảnh, mặc bộ sườn xám thẳng thớm, cây gậy chống đặt bên cạnh. Lục Quảng Diên hôm nay không có nhà, gần đây ông ta lại để ý một người mới, đang đưa cô ta đi
"hưởng tuần trăng mật" ở nước ngoài.
Việc Lục Cảnh Văn muốn đưa người về nhà, Lục lão gia đã được báo trước.
Nhưng ông cụ không ngăn cản hay mắng Lục Cảnh Văn nữa.
Ông đã già rồi, chuyện con trai tính kế cháu trai, bắt cháu trai đổ vỏ cách đây không lâu khiến ông mệt mỏi. Lục Quảng Diên sống hơn nửa đời người, nhưng vẫn như đứa trẻ không hiểu chuyện, gây sự với ông cụ, thậm chí sau khi Lục Cảnh Văn đưa cô gái kia ra nước ngoài, ông ta còn đến công ty làm ầm ĩ mấy ngày liền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!