Chương 50: Tim anh, sao lại đập... đập nhanh vậy?

Nhận được tro cốt, sáng hôm sau họ liền lái xe rời khỏi huyện Đường Khê.

Trên đường đi, Lục Cảnh Văn bảo trợ lý liên hệ với một nghĩa trang cao cấp ở Dung Thành, để Lâm Bắc Thạch chọn một khu mộ phù hợp qua điện thoại.

Ôm túi tro cốt, Lâm Bắc Thạch quay sang nói với Lục Cảnh Văn với vẻ ngại ngùng: "Cảm ơn anh, tiền mua mộ, sau này em kiếm được tiền sẽ..."

Cậu muốn nói "sau này kiếm được tiền sẽ trả lại anh".

Nhưng Lục Cảnh Văn nhanh hơn cậu một bước, chen ngang một câu, chặn lại lời nói đang đến bên miệng cậu.

"Không cần trả."

"Đã ở bên nhau rồi," Lục Cảnh Văn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói ôn hòa, "người nhà em cũng là người nhà anh."

Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, cúi đầu xuống: "Nhưng anh đã giúp em rất nhiều rồi, em không thể cái gì cũng làm phiền anh, cái gì cũng để anh giúp em được."

"Mối quan hệ của hai người chính là để làm phiền nhau mà," Lục Cảnh Văn cong khóe mắt, ôn tồn nói, "Em càng muốn làm phiền anh, càng chứng tỏ em và anh càng thân thiết, vì vậy anh hy vọng em sẽ làm phiền anh."

"Nếu em gặp phải vấn đề tạm thời không thể tự giải quyết, cần sự giúp đỡ của người khác, người đầu tiên em tìm đến là anh," anh bổ sung, "anh sẽ rất vui."

Lâm Bắc Thạch: "......"

Cậu nhất thời không nghĩ ra lý do nào để phản bác lại lý luận "làm phiền chính là thân thiết" của Lục Cảnh Văn. Cậu mấp máy môi một lúc, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "... Ở đâu có kiểu nói như vậy chứ."

Lục Cảnh Văn gõ ngón tay lên vô lăng: "Chẳng lẽ anh nói không có lý sao?"

Lâm Bắc Thạch nghe ra giọng nói của anh có ý cười, thậm chí còn mang chút trêu chọc: "Em sẽ đi làm phiền người không thân thiết sao?"

Lâm Bắc Thạch: "......"

Đúng là sẽ không.

Trước đây Hứa Hướng Tiền và cậu thân thiết như vậy, cậu cũng rất ít khi tìm Hứa Hướng Tiền giúp đỡ, chỉ sợ làm phiền người ta.

Huống chi là làm phiền người không thân thiết, không quen biết.

Lúc này họ đã đến gần Lư Nam, đúng lúc gặp tắc đường, Lục Cảnh Văn rảnh một tay, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch ngẩng mắt lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt dịu dàng của Lục Cảnh Văn.

Anh dường như luôn như vậy, Lâm Bắc Thạch nghĩ, dịu dàng vô cùng.

Tâm trạng luôn ổn định khiến người khác kinh ngạc.

"Anh biết em không muốn cái gì cũng phải nhờ người khác giúp, nhưng dù sao anh cũng có danh phận mà, không phải là người khác. Anh làm những việc này là điều nên làm, hơn nữa những việc này cũng là việc anh đều có thể làm," giọng Lục Cảnh Văn rất nhẹ nhàng, "cho nên em đừng ngại nhé."

Lời nói vừa dứt, dòng xe bị tắc nghẽn bắt đầu di chuyển, xe cộ trên toàn bộ con đường như rồng xuống nước, nhanh chóng chạy đi.

Lục Cảnh Văn kịp thời khởi động xe.

"Đời người có rất nhiều thử thách. Xét cho cùng, dù có người bên cạnh giúp đỡ, cũng không phải lúc nào cũng có thể giúp đúng chỗ, rất nhiều khó khăn cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân để vượt qua... Vì vậy bây giờ, khi anh có thể giúp em, thì em đừng từ chối nhé."

Giọng nói bình thản của Lục Cảnh Văn vang lên đều đều trong xe: "Như vậy em có thể thoải mái hơn, yên tâm hơn, làm những việc mình muốn làm, không cần phải có quá nhiều lo lắng và trở ngại."

Lâm Bắc Thạch vừa nghe, vừa lặng lẽ nhìn Lục Cảnh Văn.

Cậu không biết phải nói gì để đáp lại những lời này, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng quai cặp sách, khớp ngón tay trắng bệch rồi lại run rẩy, trong lòng lại càng chua xót, như bị ai đó bóp nghẹt.

Từ nhỏ đến lớn, lòng tốt cậu nhận được chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến nỗi khi thực sự có một thiện ý, một sự quan tâm đến với mình, cậu luống cuống tay chân, bối rối vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!