Nửa tiếng đồng hồ trước, Lâm Bắc Thạch đang tiếp khách.
Tiếp một nhóm đàn ông trung niên lắm tiền. Nhóm người này lui tới Sky rất thường xuyên, theo lời quản lý Lưu thì họ là những khách VIP chất lượng cao.
Mỗi người đều ôm trong lòng một chàng trai tuấn tú hoặc một cô gái xinh đẹp, cười ha hả nhìn mấy nhân viên phục vụ uống rượu.
Những chai rượu chưa khui được xếp chồng lên nhau thành một kim tự tháp, tòa tháp này ước chừng khoảng hai mươi chai. Những kẻ quyền quý này lại chọn loại bia và rượu trắng rẻ nhất để xếp thành tháp, như vậy cho dù nhân viên phục vụ có mở rượu ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền hoa hồng.
Dưới mỗi chai rượu đều đè một xấp tiền mặt, số tiền tăng dần theo số lượng chai rượu.
Muốn có tiền thì chỉ có thể uống.
Đến chai cuối cùng, bên dưới lại đè một tấm thẻ.
Trong thẻ này có tới mười vạn tệ.
Đối với những kẻ vung tiền như rác này thì số tiền đó chẳng đáng là bao, mười vạn tệ mua một trò vui, sao lại không làm chứ?
Gã đàn ông dẫn đầu bụng phệ, chính là vị phó tổng Vương đã từng đưa danh thiếp cho Lâm Bắc Thạch.
Ông ta là phó tổng của một công ty con thuộc tập đoàn Hồng Mậu, tên đầy đủ là Vương Phụng Lai, đời tư không mấy trong sạch, ở nhà thì vợ cả và bồ đánh nhau ầm ĩ, bản thân ông ta vẫn còn thời gian ra ngoài tìm thú vui.
Vương Phụng Lai nhe răng cười, ôm trong lòng một chàng trai trẻ mày thanh mắt sáng, đảo mắt nhìn Lâm Bắc Thạch từ trên xuống dưới.
Lâm Bắc Thạch đứng im, mặt không đổi sắc.
Uống đi, Vương Phụng Lai nheo mắt, chỉ vào chai bia,
"Uống bao nhiêu thì được bấy nhiêu tiền."
Lâm Bắc Thạch nuốt khan, đưa tay lấy đồ khui.
*Đinh đang*
- Một tiếng kim loại rơi xuống đất lanh lảnh.
Cậu ngửa đầu tu ừng ực, rượu tràn ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng.
Dòng rượu lạnh buốt từ tủ đá chảy vào cổ họng rồi xuống dạ dày, Lâm Bắc Thạch rùng mình một thoáng, những giọt nước đọng trên chai rượu làm ướt đôi găng tay đen cậu đang đeo.
Xung quanh vang lên những tiếng cười cợt, chế giễu.
Một chai... hai chai... ba chai...
Mấy người đã gục xuống, Lâm Bắc Thạch vẫn cố gắng đứng vững, tay nắm chặt tiền, với tới chai rượu thứ bảy. Bước chân đầu tiên hơi loạng choạng, suýt nữa thì quỳ xuống.
Cậu dừng lại, vịn vào bàn, ngẩng đầu cười nói:
"Vương tổng, cho tôi nghỉ một chút."
Vương Phụng Lai rút tấm thẻ đè dưới đáy ra, dùng thẻ vỗ nhẹ lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cậu: Chậc, cũng khá đấy.
Lâm Bắc Thạch hơi nghiêng mặt, nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ trong giây lát, rồi lại rạng rỡ trở lại.
"Anh đã mời em nhiều lần rồi, sao em cứ không chịu," Vương Phụng Lai nói,
"Lên giường với anh một lần, số tiền này đều là của em."
Chàng trai trẻ bên cạnh không vui, cọ cọ vào ngực Vương Phụng Lai: Vương tổng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!