Khoảng tám giờ sáng thứ Bảy, Lâm Bắc Thạch mới từ từ tỉnh giấc.
Số hoa hồng trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một bông hồng tươi thắm, cành lá được cắt tỉa gọn gàng cắm trong bình đặt trên bàn trà.
Lục Cảnh Văn đã đi làm, Lâm Bắc Thạch làm theo lời nhắn anh để lại trên tờ giấy ghi chú, ngoan ngoãn ra bàn ăn sáng, sau đó dọn bát đũa, bỏ vào máy rửa bát.
Chín giờ, giáo viên sẽ đến Lư Nam để dạy kèm cho cậu. Trước đó, Lâm Bắc Thạch còn một chút thời gian rảnh, cậu ngồi xuống trước bức tường trắng trong phòng ngủ, gọi video cho Lâm Gia Lâm.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Gia Lâm mỉm cười chào Lâm Bắc Thạch:
"Anh, chào buổi sáng."
Giọng cô nhỏ nhẹ, yếu ớt, cả người nằm gọn trên giường bệnh, tay đã được truyền dịch, cô y tá đang bưng bát, đút cho cô bé ăn sáng.
Hai anh em nói chuyện phiếm đủ thứ, Lâm Bắc Thạch nói trưa nay sẽ đến thăm Lâm Gia Lâm. Lâm Gia Lâm ngoan ngoãn gật đầu, nói mình đã biết.
Lâm Bắc Thạch nhìn mà thấy lòng mềm nhũn, xót xa.
Không biết kết quả xét nghiệm tủy xương đã có chưa, Lâm Bắc Thạch lo lắng nghĩ.
Bác sĩ nói có kết quả sẽ thông báo, mấy ngày nay cứ nghĩ đến chuyện này là Lâm Bắc Thạch lại cảm thấy bồn chồn bất an.
Trước đây Lâm Gia Lâm đã làm xét nghiệm phối hợp tủy nhiều lần, bao gồm cả lần Lâm Bắc Thạch làm, tổng cộng đã làm năm lần, nhưng lần nào kết quả cũng không như ý muốn.
Đến bây giờ, bệnh tình của Lâm Gia Lâm không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nhưng cậu không thể thể hiện sự lo lắng trước mặt Lâm Gia Lâm, bác sĩ nói người nhà bệnh nhân phải giữ thái độ lạc quan trước mặt bệnh nhân, thái độ bi quan sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân, từ đó ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị.
Lâm Bắc Thạch mím môi.
Cậu ngước mắt nhìn Lâm Gia Lâm, vẻ mặt vẫn dịu dàng và tươi cười, vừa nói chuyện vừa pha trò, khiến khóe mắt Lâm Gia Lâm cong lên.
Chuông cửa vang lên, Lâm Bắc Thạch cầm điện thoại nói lời tạm biệt với Lâm Gia Lâm.
Sau một giờ học toán, trên bàn có thêm vài tờ giấy nháp chi chít các phép tính.
Lâm Bắc Thạch sắp xếp lại những tờ giấy nháp, giáo viên cũng thu dọn dụng cụ dạy học.
Mười giờ rưỡi, Lâm Bắc Thạch tiễn giáo viên ra cửa, chuông điện thoại reo lên, Lâm Bắc Thạch vội vàng chạy vào lấy điện thoại, thấy trên màn hình là số điện thoại của bác sĩ.
Cả người Lâm Bắc Thạch tê dại, run rẩy mãi mới nghe máy:
"A lô... Bác sĩ Vi... Bác sĩ Vi..."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói phấn khích của bác sĩ chủ trị:
"Tiểu Lâm! Tôi có tin vui cho cậu!"
"À chính là mày, à là tủy xương của em gái cậu đã phù hợp với một trong những chỉ số!" Bác sĩ Vi vì kích động mà nói hơi lắp bắp,
"Có thể bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật rồi!"
"Khi nào rảnh thì cậu đến đây nhé, chúng tôi cần thông báo cho cậu một số việc."
Lâm Bắc Thạch sững người, chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống, cậu vịn vào ghế sofa để giữ thăng bằng, há miệng nhưng không nói nên lời.
Cậu cảm thấy có gì đó nóng ấm chảy trên mặt, đưa tay lên sờ mới phát hiện đó là nước mắt.
Cậu dùng tay lau mạnh mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi như vỡ đê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!