Chương 44: Anh thích em, anh muốn ở bên em

Tối thứ Sáu, Lục Cảnh Văn lái xe đến đón Lâm Bắc Thạch.

Đến cổng trường còn năm phút nữa mới đến giờ tan học, Lục Cảnh Văn bế Phúc Thọ đang nằm sấp trên ghế phụ lên, do dự một hồi vẫn không ôm, mà nhét chú mèo một cách không mấy nhẹ nhàng vào túi áo khoác vest của mình.

Phúc Thọ nhỏ xíu nằm gọn trong túi áo, chỉ thò đầu ra ngoài, hai tai dựng đứng. Nó bám hai chân vào miệng túi, ngẩng đầu kêu meo meo với Lục Cảnh Văn, bày tỏ sự phản đối kịch liệt đối với hành động của anh.

Lục Cảnh Văn đưa tay xoa đầu nó như an ủi.

Xung quanh trường có nhiều quán ăn nhỏ, lúc này đang sáng đèn, chuẩn bị đón những học sinh đến ăn khuya.

Lục Cảnh Văn dựa cửa xe đợi một lát thì nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên.

Xung quanh lập tức trở nên ồn ào, không đến vài phút sau, một nhóm lớn học sinh lần lượt bước ra khỏi cổng trường.

Lâm Bắc Thạch và bạn cùng bàn là Đàm Kiệt bị cuốn theo dòng người ra khỏi cổng trường.

Đàm Kiệt vừa ngáp vừa than buồn ngủ, lẩm bẩm về việc sẽ nghỉ ngơi thật tốt khi về nhà, ôn bài thật kỹ, vì sáng thứ Hai có bài kiểm tra Sinh học.

Hai người vừa đi vừa thảo luận về một bài tập di truyền gen làm tối nay, đến cổng trường, Đàm Kiệt vừa nói chuyện với Lâm Bắc Thạch, vừa tìm kiếm chiếc xe đến đón mình.

Sau đó, cậu ta mở to mắt, vỗ vai Lâm Bắc Thạch, chỉ vào người đứng dưới ánh đèn đường không xa nói:

"Kia có phải anh trai cậu không?"

Tim Lâm Bắc Thạch đập thình thịch, nhìn theo tay Đàm Kiệt.

Dưới ánh đèn đường, Lục Cảnh Văn trong bộ vest chỉnh tề, đang đợi ai đó.

Còn đang đợi ai, không cần phải nói cũng biết.

"... Là... là anh trai tớ." Lâm Bắc Thạch lắp bắp, thừa nhận.

Còn anh trai này là loại anh trai nào, thì chỉ có Lâm Bắc Thạch tự mình biết rõ.

Đàm Kiệt hoàn toàn không hay biết gì, tấm tắc hai tiếng:

"Tốt thật ấy, không giống anh trai tớ chút nào, chỉ biết sai bảo tớ, à thấy xe nhà tớ rồi! Bai bai Bắc Thạch, tớ đi trước nhé!"

Lâm Bắc Thạch:

"Vậy mai gặp, tớ cũng đi đây."

Cậu vừa dứt lời, Đàm Kiệt đã vội vã chạy về phía một chiếc SUV màu đen đang bấm còi inh ỏi.

Lâm Bắc Thạch bước chân về phía Lục Cảnh Văn.

Đến gần, cậu mới phát hiện Lục Cảnh Văn đang nhét Phúc Thọ trong túi áo vest.

Lục Cảnh Văn đẹp trai, khí chất tốt, việc nhét một con mèo trong túi cũng không phá vỡ khí chất nghiêm túc chỉnh tề của anh, ngược lại còn tạo nên một sự tương phản dịu dàng.

"Sao lại mang Phúc Thọ theo?"

Lâm Bắc Thạch sợ móng vuốt và răng của mèo làm hỏng bộ vest của Lục Cảnh Văn, liền cẩn thận lấy Phúc Thọ ra khỏi túi, gãi cằm nó.

Phúc Thọ hưởng thụ nằm gọn trong lòng Lâm Bắc Thạch.

Nó cứ kêu mãi, Lục Cảnh Văn nói, Chắc là nhớ em rồi.

Em xem, Lục Cảnh Văn chỉ vào trán Phúc Thọ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!