Tháng mười, lá cây trên đường nhuộm sắc vàng cam rực rỡ.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tòa nhà Hồng Mậu, cây La Hán Tùng cổ thụ lại đâm chồi non, trên lá đọng những giọt nước long lanh.
Điện thoại đặt trên bàn làm việc vẫn đầy pin, Lục Cảnh Văn vừa từ phòng họp bên cạnh trở về, tiện tay cầm điện thoại lên xem, tin nhắn khá nhiều, trong đó có cả ảnh chụp Phúc Thọ do bệnh viện thú y gửi tới.
Ban ngày Lâm Bắc Thạch phải đi học, Lục Cảnh Văn phải đi làm, để một bé mèo mới hơn một tháng tuổi ở nhà một mình cũng không ổn, anh bèn gửi mèo tới bệnh viện thú y gần Lư Nam nhờ họ chăm sóc ban ngày, tối lại đón về.
Tôn Nam Đào cũng bước vào văn phòng, xác nhận lịch trình tiếp theo cho Lục Cảnh Văn.
"Lục tổng," Tôn Nam Đào gạch bỏ cuộc họp vừa kết thúc, nói, "Ngài đã đặt lịch hẹn tư vấn tâm lý lúc mười giờ sáng nay tại bệnh viện Hoà Tâm, nhưng ngài vừa nói mười giờ rưỡi phải họp với các quản lý chi nhánh nước ngoài."
"Vậy nên," Tôn Nam Đào hỏi, "Cần dời lịch tư vấn sang chiều mai không ạ? Chiều mai ngài có một khoảng thời gian trống."
"Vậy thì chiều mai đi." Lục Cảnh Văn nói.
Tôn Nam Đào gật đầu, điều chỉnh lại lịch trình, đặt tài liệu Lục Cảnh Văn cần lên bàn, rồi mới ra khỏi phòng.
Vì vậy, đến chiều hôm sau, Andrew Mond mới thấy Lục Cảnh Văn đến bệnh viện.
Chàng trai tóc nâu xoăn mặc áo blouse trắng, túi áo cài ba cây bút, tình cờ gặp Lục Cảnh Văn ở hành lang. Anh ta thoáng chút ngạc nhiên khi thấy Lục Cảnh Văn, sau đó vui ra mặt: "Tôi cứ tưởng tháng này cậu lại không đến nữa chứ."
Lục Cảnh Văn thản nhiên đáp: "Sao lại thế được."
"Lục à," Andrew Mond thở dài, "Cậu có tiền án đấy nhé."
Từng có lần vì công việc mà nửa năm không bước chân vào phòng tư vấn tâm lý, Lục Cảnh Văn khẽ nhướng mày, nói: "Vậy tôi vào trước đây, lát nữa nói chuyện."
Andrew Mond làm dấu OK.
Đến khi Lục Cảnh Văn bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, đã đến giờ tan làm của khoa khám bệnh.
Andrew Mond đã thay đồ thường phục, đang dán điện thoại vào tai nói chuyện, tiếng Nga lẫn tiếng Trung léo nhéo vang lên. Lục Cảnh Văn đi đến gần, nghe thấy anh ta nói lời tạm biệt với đầu dây bên kia: "Пока! (Tạm biệt!)"
Rồi anh ta bỏ điện thoại vào túi.
"Khổ quá, Lục à," Andrew Mond cúp máy, lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại, than thở với Lục Cảnh Văn, "Bị giục cưới thật đáng sợ, không dám tưởng tượng trước đây cậu đã trải qua những ngày tháng thế nào."
Từng bị ông nội ép đi xem mắt vô số lần, Lục Cảnh Văn nghe vậy thở dài.
"Tuần sau lại phải đi xem mắt rồi," Andrew Mond rầu rĩ, "Chúc tôi may mắn đi."
Nói xong anh ta vỗ đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Tối nay cậu và Lâm rảnh không?"
"Đã nói là mời hai người ăn cơm rồi mà," Andrew Mond không quên lời hứa, "Gọi Phương cùng đi nữa."
"Hôm nay thứ Tư," Lục Cảnh Văn nhớ tới hình ảnh Lâm Bắc Thạch miệt mài học tập, "Em ấy còn phải học thêm buổi tối, chắc không đến được."
Thời gian của học sinh lớp 12 quý giá từng phút từng giây.
"Vậy à," Andrew Mond nghe vậy cũng không ép, "Vậy tôi đợi khi nào Lâm rảnh rồi mời sau."
Hai người vừa trò chuyện vừa sóng vai bước ra khỏi bệnh viện.
Qua lời nói, Andrew Mond có thể cảm nhận được, chỉ cần nhắc đến những chuyện liên quan đến Lâm Bắc Thạch, giọng điệu của người bạn này sẽ vô thức trở nên dịu dàng và trìu mến, dường như bất cứ điều gì liên quan đến Lâm Bắc Thạch đều là điều anh vô cùng trân trọng.
Không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Vừa đi, Andrew Mond vừa hỏi tiếp: "Vừa nãy chưa kịp hỏi, dạo này các cậu sao rồi? Ổn hết chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!