Chương 41: không muốn nhìn thấy Lâm Bắc Thạch buồn...

Ngày họp phụ huynh, Lục Cảnh Văn đến rất sớm.

Đến bên ngoài lớp học, Lục Cảnh Văn dừng bước, nhìn vào bên trong qua cửa sổ.

Anh nhanh chóng bắt gặp bóng dáng Lâm Bắc Thạch.

Mặc đồng phục học sinh, Lâm Bắc Thạch trông như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, tóc buộc thành một bím nhỏ thả xuống gáy, vài sợi tóc mai buông lơi bên má, mềm mại lướt qua cằm cậu. Cậu đang chăm chú đọc sách tham khảo, tỉ mỉ dùng bút khoanh tròn trọng điểm.

Trên bàn học chất chồng sách vở, dưới chân bàn là một thùng giấy lớn in chữ Nông Phu Sơn Tuyền, bên trong nhét đầy sách tham khảo và đề thi. Bên cạnh ghế học là một chiếc ghế nhựa màu xanh, dành cho phụ huynh ngồi.

Lúc này vừa đúng giờ ra chơi, học sinh tụm ba tụm năm thảo luận bài tập hoặc trò chuyện, không khí rất hòa hợp.

Lục Cảnh Văn đứng nghiêng người bên cửa sổ phía sau, ánh mắt dịu dàng và trầm tĩnh nhìn Lâm Bắc Thạch. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lục Cảnh Văn quay đầu lại, Hoàng Dữ Xuân ôm một chồng tài liệu đóng gáy, niềm nở chào hỏi Lục Cảnh Văn:

"Ngài Lục, chào anh, đến sớm thế, sao không vào ngồi?"

Chào cô giáo, Lục Cảnh Văn lễ phép đáp lại,

"Còn nửa tiếng nữa mới họp phụ huynh, bây giờ vào rồi, bọn trẻ sẽ không thoải mái."

Hoàng Dữ Xuân mỉm cười:

"Không sao đâu, lát nữa phụ huynh sẽ lần lượt đến, nhưng nếu anh lo bọn trẻ không thoải mái thì cứ ngồi nghỉ ở ngoài nhé, đứng mãi cũng mỏi."

Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc bàn dài và ghế đặt ngoài hành lang.

Lục Cảnh Văn gật đầu đáp lại, ra hiệu đã hiểu.

Hoàng Dữ Xuân giơ chồng tài liệu lên:

"Vậy tôi không làm phiền ngài Lục nữa, tôi phải vào phát sổ tay cho mấy đứa."

Lục Cảnh Văn khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa:

"Vâng, cô Hoàng vất vả rồi."

Trong lớp học, vừa thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào, cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt, Hoàng Dữ Xuân bảo ban cán sự lớp phát sổ tay và phiếu điểm, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch vẫn đang vật lộn với một bài toán vật lý, Hoàng Dữ Xuân đứng bên cạnh cậu mà cậu cũng không biết, mãi đến khi bạn cùng bàn huých cậu một cái, cậu mới như bừng tỉnh, ngẩng phắt đầu lên.

Chào cô giáo, Lâm Bắc Thạch vội vàng đứng dậy, Có, có việc gì ạ?

Hoàng Dữ Xuân vỗ vai cậu:

"Tiểu Lâm, anh trai em đang đợi ở ngoài."

Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc mới hiểu ra anh trai mà cô giáo nói là ai.

Lục Cảnh Văn đến rồi sao?

Lục Cảnh Văn đến rồi!

Tâm trạng Lâm Bắc Thạch bỗng chốc như pháo hoa nổ tung, cậu xoay người, vội vàng chạy ra cửa lớp, rồi lại vỗ trán quay lại, cúi đầu chào Hoàng Dữ Xuân: Cảm ơn cô giáo!

Hoàng Dữ Xuân bị cậu chọc cười, nhìn cậu như chim én bay về tổ chạy về phía Lục Cảnh Văn.

Bạn cùng bàn chống cằm thở dài:

"Bắc Thạch và anh trai cậu ấy tình cảm thật tốt, đúng là"anh cả như cha

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!