Chương 4: Dạ, em biết rồi

Lâm Bắc Thạch lại đợi thêm năm phút ở trạm xe buýt, cuối cùng cũng đợi được chuyến xe buýt quay về.

Xe buýt số K27 đưa cậu về phố đi bộ Gia Thịnh, cậu tập tễnh quay về căn hầm tối tăm, chật hẹp của mình.

Đống giấy vụn và sắt vụn chất đống bị cánh cửa sắt va vào, phát ra tiếng leng keng lộn xộn. Lâm Bắc Thạch nhìn chằm chằm vào đống đồ linh tinh này một lúc.

Cũng tích góp được kha khá rồi, đến lúc bán đi thôi.

Cậu lấy một sợi dây nhựa từ móc treo ở cửa, nửa quỳ xuống, đóng gói tất cả những thứ này lại, sau đó dùng răng cắn đứt sợi dây, lấy điện thoại ra gọi cho ông lão thu mua phế liệu.

Không đến mười phút sau, ông lão đã lái chiếc xe ba bánh điện đến.

Ông giúp Lâm Bắc Thạch chuyển đống đồ lặt vặt này từ dưới hầm lên mặt đất.

Ông lão họ Đinh, năm nay năm mươi ba tuổi, khuôn mặt đen sạm, tay phải mất ngón áp út và ngón út, mặc chiếc áo thun ố vàng, vác một chồng giấy vụn đi lên, Lâm Bắc Thạch lê chân bị thương, vác theo đống sắt vụn khó nhọc đi theo sau ông.

"Tôi nói mấy người trẻ tuổi bây giờ, đúng là yếu nhớt." ông lão họ Đinh nói, "Đụng xíu là gãy xương, hồi tôi làm ở nhà máy, ngày nào cũng vác cả trăm cân hàng..."

Mỗi lần gặp ông lão này, Lâm Bắc Thạch đều phải nghe ông kể lể về những chiến tích thời trẻ, giờ đã thuộc nằm lòng, bèn nhỏ giọng tiếp lời: "Nhiều cô gái trong nhà máy thích tôi lắm..."

"Hửm?" Ông lão họ Đinh quay đầu lại, lớn tiếng hỏi, "Cậu nói gì cơ?"

Lâm Bắc Thạch lập tức nở nụ cười tươi rói: "Không có gì, bác Đinh mau lên đi."

Giấy vụn và sắt vụn được cân riêng, đống đồ linh tinh này bán được tổng cộng tám mươi ba tệ chín hào sáu xu.

Ông lão họ Đinh lấy điện thoại ra quét mã QR của Lâm Bắc Thạch, vừa chuyển tiền vừa nói: "Trong số những người trẻ tuổi bây giờ, hiếm có người nào cần cù tiết kiệm như cậu... Tiểu Thạch có bạn gái chưa, tôi nói này, ở phố đi bộ Gia Thịnh, gần đại lộ Giang Bắc, có một góc hẹn hò, người như cậu rất được ưa chuộng..."

Lâm Bắc Thạch trong lòng như đối mặt với kẻ thù, trên mặt vẫn cười không nói, chỉ khẽ lắc đầu, vui vẻ nói với ông: "Bác Đinh, cháu đi trước đây! Tháng sau gặp lại ạ!"

Nói xong liền quay người bỏ đi, như chạy trốn, sợ ông lôi cậu đến góc hẹn hò ở đại lộ Giang Bắc.

Cậu mới hai mươi tuổi, chưa đến tuổi kết hôn theo luật, mắc gì phải đi xem mắt.

Hơn nữa, với tình trạng của cậu bây giờ, đừng nói đến xem mắt, mèo hoang nhìn thấy cũng phải thương cảm nhường con chuột đang cắn dở trong miệng cho cậu.

Lâm Bắc Thạch khẽ thở dài.

Điện thoại trong túi quần lúc này reo lên, nhạc chuông quen thuộc "Chúc mừng phát tài" vang lên inh ỏi, Lâm Bắc Thạch nghe máy, giọng quản lý Lưu vang lên từ đầu dây bên kia.

"Tối nay có thêm một buổi biểu diễn múa cột, cậu nhớ đến sớm."

Giọng điệu của quản lý Lưu không cho phép phản đối, như thể nếu Lâm Bắc Thạch nói một tiếng "không" thì sẽ bị trừ tiền.

"Quản lý," Lâm Bắc Thạch nắm chặt điện thoại, "Chân em... chân em bị gãy, nhảy..."

"Cái gì? Bị gãy!!!" Giọng gã đột nhiên cao vút, cắt ngang lời Lâm Bắc Thạch, "Màn múa cột của Sky chúng ta luôn là tiết mục đặc biệt, tối nay có thêm một buổi cũng chỉ định cậu nhảy, vậy mà cậu lại bị thương!"

"Vậy vào phòng riêng tiếp khách cũng được chứ, trước đây vì chuyện đó mà vẫn chưa cho cậu vào phòng riêng tiếp khách..." Sự thiếu kiên nhẫn của quản lý Lưu đạt đến đỉnh điểm, như thể cây hái ra tiền của mình bị gãy, "Nhưng bây giờ cậu..."

Quản lý Lưu ngừng lại, nói một cách đầy ẩn ý: "Cậu không phải có một đứa em gái đang chữa bệnh sao? Chân không thể động, nhưng miệng thì vẫn có thể chứ. Mở thêm vài chai, cậu có thể kiếm thêm chút hoa hồng. Nhớ chiều lòng mấy ông khách sộp, còn được thêm chút tiền boa. Đừng như lần trước, người ta chạm vào tay cậu một cái mà cậu đã cho người ta một bạt tai!"

"Cậu biết cái tính khí kiêu ngạo của cậu chẳng đáng giá một xu không?"

Lông mi đen nhánh của Lâm Bắc Thạch khẽ run rẩy, ngay sau đó, cậu theo thói quen cong khóe mắt.

"Dạ, em biết rồi." cậu nở một nụ cười rạng rỡ, giống như hoa hướng dương, "Lần này em nhất định sẽ biết chừng mực, tiếp đãi họ ăn uống vui vẻ."

Quán bar Sky là một địa điểm giải trí nổi tiếng ở khu Hưng Nam, thậm chí là cả thành phố Dung Thành. Gần tối, Lâm Bắc Thạch mặc bộ đồ thú bông cồng kềnh, lê chân bước vào từ cửa sau của quán bar, cất những tờ rơi chưa phát hết vào tủ, rồi cởi bộ đồ thú bông ra cất gọn gàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!