Lâm Bắc Thạch và Lục Cảnh Văn ăn trưa tại một quán cơm bình dân nhỏ hẹp gần bệnh viện.
Món thịt xào ớt cay xè khiến Lâm Bắc Thạch đỏ hoe cả mắt. Lục Cảnh Văn rót một cốc nước ấm đưa cho cậu: Uống chút đi.
Lâm Bắc Thạch ừng ực uống nửa cốc nước, liếc mắt thấy Lục Cảnh Văn đang mỉm cười nhìn mình.
"Thật ra trước đây em ăn cay rất giỏi," Lâm Bắc Thạch lặng lẽ gắp một sợi thịt bỏ vào bát,
"Dạo này ít ăn nên hơi không quen."
Trước đây, Lâm Bắc Thạch rất thích các món cay, vì mặn mà, cay nồng, rất đưa cơm. Nhưng mấy tháng gần đây vì bệnh nên phải kiêng khem, cậu đã lâu không được ăn đồ cay.
Bây giờ bệnh khỏi mới dám ăn lại một chút, nhưng Lâm Bắc Thạch không ngờ rằng, chỉ với ớt xanh thôi mà mình đã không chịu nổi, ngược lại những món ăn nhạt lại hợp khẩu vị hơn.
Con người quả thật là sinh vật dễ dàng quên đi và thích nghi.
Lục Cảnh Văn không ăn cay, nhưng nghe Lâm Bắc Thạch nói vậy, anh gắp một miếng ớt xanh nếm thử.
Quả thực rất cay, toàn bộ khoang miệng đều tê dại. Anh đặt đũa xuống, nói với Lâm Bắc Thạch:
"Là do nó quá cay, em ăn ít thôi, chỉ cần thỏa mãn cơn thèm một chút là được, nếu không sẽ đau dạ dày."
Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Ăn trưa xong, hai người sóng vai đi bộ về bệnh viện. Vì đi sát nhau, vai nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Lâm Bắc Thạch nhận ra, vội vàng giữ khoảng cách với Lục Cảnh Văn một chút, nhưng không ngờ vừa dịch chuyển một bước nhỏ, tay Lục Cảnh Văn đã nắm lấy cánh tay cậu.
"Đừng cách xa như vậy."
Giọng nói của Lục Cảnh Văn vang lên bên tai.
Lâm Bắc Thạch sững người. Cậu không dịch chuyển nữa, giữ nguyên khoảng cách ban đầu, nhưng Lục Cảnh Văn vẫn không buông tay.
Cậu đang cảm thấy hơi lạ thì ngón tay Lục Cảnh Văn bỗng dưng trượt xuống theo nhịp bước chân, rất tự nhiên nắm lấy tay Lâm Bắc Thạch.
Nắm hờ, không siết chặt, nhưng lại mang theo sức mạnh khó cưỡng, giống như cái ôm giữa cơn sấm sét, sự bầu bạn trong đêm mưa.
Vừa như kiềm chế, lại vừa như buông thả.
Lâm Bắc Thạch cứng người, tim bỗng đập nhanh, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng đêm qua, Lục Cảnh Văn giữ lấy đầu cậu, vuốt ve sống lưng cậu hết lần này đến lần khác.
Cậu nuốt nước bọt, không biết tâm trạng này là thế nào, chỉ khẽ co tay lại, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay Lục Cảnh Văn.
Lông mi Lục Cảnh Văn khẽ run, đôi mắt nâu khẽ động.
Bầu không khí trở nên có chút mờ ám.
Giống như mối quan hệ giữa hai người hiện tại dưới hợp đồng, dần trở nên phức tạp, khó dứt ra được.
Vậy thì bây giờ họ là gì của nhau?
Cả hai người cùng mang tâm sự, không hẹn mà cùng nghĩ đến câu hỏi này.
Nói là người yêu, dường như vẫn còn thiếu điều gì đó, nhưng nếu nói không phải, thì bản hợp đồng đã ký kia sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Thật sự không thể nghĩ thông, cũng không thể hiểu rõ.
Nhưng mặc dù không nghĩ ra được gì, hai người vẫn không buông tay nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!