Chương 36: Anh trai em và chú Lục...

Khoảng mười, hai mươi phút trôi qua, hoặc có lẽ lâu hơn, cuối cùng Lục Cảnh Văn cũng lấy lại được bình tĩnh, những phản ứng sinh lý dữ dội cũng dần dịu xuống.

Anh hơi mệt, lặng lẽ dựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng lại trên Lâm Bắc Thạch đang ngủ say.

Mưa bão quất vào cửa kính, phát ra tiếng lộp bộp.

Trong một đêm mưa gió bão bùng, sấm chớp đì đùng như thế này, Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch, bỗng dưng cảm thấy an lòng, một cảm giác đã lâu lắm rồi anh mới có lại.

Anh bất giác dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Gần bốn giờ sáng, tiếng sấm dần dần biến mất, Lâm Bắc Thạch cũng mơ màng tỉnh dậy.

Cậu ngái ngủ mở mắt, theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế trong phòng.

Trên ghế có một bóng người.

Cơn buồn ngủ của Lâm Bắc Thạch lập tức bay biến mất một nửa.

Sao Lục Cảnh Văn vẫn còn ở đây?

Lâm Bắc Thạch ngồi trên giường một lúc, đầu óc rối bời. Bên ngoài vẫn còn mưa gió, thời tiết cuối tháng chín có chút se lạnh. Cậu cẩn thận đứng dậy, bước chân trần trên tấm thảm trong phòng ngủ.

Tấm thảm này là do Lục Cảnh Văn cho người trải sau khi Lâm Bắc Thạch dọn vào không lâu. Toàn bộ tấm thảm màu trắng sữa, điểm xuyết vài họa tiết hoa cỏ nhỏ xinh, sờ vào mềm mại, bao phủ toàn bộ chiếc giường và khung cửa sổ lồi bên cạnh.

Trên bệ cửa sổ có một giá sách nhỏ và một bàn học nhỏ, cùng một chiếc chăn mỏng được gấp gọn gàng. Lâm Bắc Thạch đưa tay lấy chiếc chăn.

Cậu vừa đi vừa mở chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Lục Cảnh Văn.

Người trên ghế dường như cảm nhận được điều gì đó, khẽ động đậy.

Lâm Bắc Thạch bỗng chốc căng thẳng, định buông tay khỏi góc chăn đang giữ, đứng dậy chạy về giường.

Nhưng ngay sau đó, Lục Cảnh Văn đã mở đôi mắt nâu của mình ra, giơ tay bắt lấy cổ tay Lâm Bắc Thạch đang định rụt lại.

Khớp xương cổ tay bị những ngón tay thon dài của Lục Cảnh Văn nắm chặt.

Lâm Bắc Thạch lập tức cứng đờ.

Có lẽ vì trời trở lạnh, lại chỉ mặc bộ đồ ở nhà mỏng manh, Lâm Bắc Thạch cảm thấy lòng bàn tay anh lạnh ngắt, như vừa mới vớt từ dưới nước lên vậy.

Còn cổ tay của mình thì ấm áp, sự tương phản rõ rệt khiến Lâm Bắc Thạch rụt ngón tay lại vì lạnh.

"A... xin... xin lỗi," Lâm Bắc Thạch ngập ngừng, cậu cười gượng hai tiếng, lắp bắp nói,

"Em... em sợ anh lạnh, em không cố ý làm phiền anh."

Hai người đứng khá gần nhau, khi nói chuyện, Lục Cảnh Văn gần như có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Lâm Bắc Thạch, cùng ánh mắt mờ ảo nhìn về phía mình.

Cổ tay trong lòng bàn tay cũng nóng, nóng đến mức khiến Lục Cảnh Văn có chút bối rối.

Đó là sự trẻ trung, sôi nổi, là sức sống mãnh liệt được nuôi dưỡng trở lại.

Tất cả như tràn ra trước mặt anh.

Gần như vậy, gần đến mức sắp vượt qua khoảng cách an toàn.

Lục Cảnh Văn khó khăn nghiêng đầu, lồng ngực nóng lên đau nhói.

"Là tôi ngủ không ngon..." Giọng Lục Cảnh Văn rất thấp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!