Trên đường về, xe của Lục Cảnh Văn mới đi được nửa đường thì trời đổ mưa như trút nước, kèm theo tiếng sấm ầm ầm.
Chiếc McLaren xé toạc màn mưa, lao về phía trước.
Lái xe hơn nửa tiếng, Lục Cảnh Văn từ nhà cũ trở về Lư Nam.
Mở cửa xe, cơn đau ở lưng lan đến tận vai trái khiến anh nhịn không được nhíu mày.
Cú đánh của ông nội Lục đúng là không nương tay, đầu gậy chống giáng xuống với lực rất mạnh.
Lục Cảnh Văn đoán chắc giờ chỗ đó đã bầm tím rồi.
Vừa đi vừa bật sáng màn hình điện thoại, lúc này đã gần mười một giờ.
Ra khỏi thang máy, anh mở cửa nhà. Phòng khách vẫn sáng đèn, cửa sổ kính sát đất ở ban công ngăn cách cơn mưa gió bão bùng, nhưng không ngăn được tiếng mưa rơi rào rạt hỗn loạn.
Trên ghế sofa có một cái đầu đen nhô lên.
Lục Cảnh Văn di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, anh cúi xuống thay giày, lặng lẽ đi vòng ra phía sau ghế sofa.
Trên bàn trà bày vài tờ đề thi và sách bài tập, trên đó chi chít những ghi chú được viết bằng bút đỏ và đen.
Một cuốn
"Thiên Lợi 38 đề thi thử môn Toán kỳ thi tuyển sinh đại học" nằm giữa ghế sofa và bàn trà.
Trên ghế sofa, Lâm Bắc Thạch nhắm mắt, đầu gục lên thành ghế, tóc mềm mại rũ xuống hai bên cổ, ôm một chiếc gối tựa trong lòng, tay nắm chặt một cây bút.
Cậu ngủ thiếp đi rồi.
Lòng Lục Cảnh Văn chợt mềm nhũn, anh khẽ ngồi xuống, cẩn thận đặt đầu Lâm Bắc Thạch lên cánh tay mình, sau đó đưa tay luồn ra sau đầu gối cậu.
Mặc dù lưng vẫn còn đau, cử động rất khó chịu, hơn nữa Lâm Bắc Thạch là một nam sinh trưởng thành, dù nhẹ cũng không nhẹ được bao nhiêu. Nhưng Lục Cảnh Văn vẫn bế cậu lên.
Lâm Bắc Thạch chắc đã ngủ say, bị bế lên cũng không tỉnh, chỉ hơi động mí mắt, đầu nghiêng sang tựa vào ngực Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn sững người, nhịp tim bỗng chốc đập nhanh, cảm thấy hơi khó thở.
Anh tăng tốc độ vừa phải, đi về phía phòng Lâm Bắc Thạch. Sau đó mở cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Lâm Bắc Thạch lên giường, rồi trải chăn mỏng đắp lên người cậu.
Đắp chăn xong, Lục Cảnh Văn đi đến bên cửa sổ, chuẩn bị kéo rèm.
Đúng lúc đó, một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, chiếu sáng nửa khung trời.
Ầm ầm——!
Tiếng sấm đột ngột nổ vang, chấn động màng nhĩ.
Tiếng sấm này khiến Lâm Bắc Thạch giật mình ngồi bật dậy trên giường.
Lục Cảnh Văn nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, thấy Lâm Bắc Thạch ngồi trên giường, toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như máu bị rút hết ra ngoài.
Bắc Thạch?
Lục Cảnh Văn gọi Lâm Bắc Thạch một tiếng, nhưng cậu không có phản ứng gì, dường như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn ác mộng, môi vẫn run lên bần bật.
Lâm Bắc Thạch!
Lục Cảnh Văn bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng xoay vai Lâm Bắc Thạch về phía mình, buộc cậu phải nhìn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!