Chương 34: Thói quen là một thứ đáng sợ

Những ngày đến trường, Lâm Bắc Thạch cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Lớp 12 là khoảng thời gian bận rộn, lại thêm việc cậu còn nhiều bài học phải theo kịp, khi làm bài tập và đề kiểm tra luôn gặp những vấn đề không hiểu. Vì vậy, cứ hết giờ học là cậu lại chạy đến văn phòng giáo viên.

Cậu trân trọng cơ hội đến trường khó khăn lắm mới có được này, nên dốc hết sức học hành cho tốt.

Mãi đến khi bạn cùng bàn vỗ vai nói tan học, cậu mới nhận ra đã 5 giờ rưỡi chiều.

Ánh hoàng hôn trải dài trên bầu trời, một lớp ánh vàng phủ lên hàng cây ngô đồng phía sau tòa nhà dạy học.

Lâm Bắc Thạch thu dọn bài tập của mình, bước ra khỏi cửa lớp.

Lớp 12 bắt đầu học buổi tối lúc 6 giờ 40, cậu còn một tiếng mười phút rảnh rỗi.

Trường Tam Trung có cả học sinh nội trú và bán trú, học sinh nội trú hơi đông hơn một chút, học sinh bán trú đa phần ăn cơm ở ngoài trường, cũng có người vì tiện lợi mà ăn luôn ở căn tin.

Đi xuống dưới tòa nhà dạy học, Lâm Bắc Thạch nhìn thấy một đám đông đang hướng về phía căn tin trường.

Cậu cũng đi về phía đó.

Lục Cảnh Văn đã nuôi cậu gần hai tháng, cuối cùng cũng nuôi cho cậu khỏe mạnh hơn một chút, lần kiểm tra sức khỏe trước, các chỉ số của cậu cơ bản đã trở lại bình thường.

Thêm vào đó, sau này phải học ở trường, ăn ở căn tin vẫn tiện hơn, Lâm Bắc Thạch giờ đã có giấy khám chứng nhận khoẻ mạnh và lý do chính đáng, cuối cùng cũng không để Lục Cảnh Văn tốn tiền thuê người nấu cơm cho mình nữa.

Ăn xong lại quay về học, học thêm ba tiết tự học buổi tối, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng tan học.

Tan học đã là 9 giờ 20 phút, Lâm Bắc Thạch theo dòng người xuống cầu thang.

Trường Tam Trung quản lý không quá nghiêm, cũng cho phép mang điện thoại vào trường, nhưng sau khi mang vào thì phải đặt trên kệ nhỏ bên cạnh bục giảng.

Lâm Bắc Thạch ấn vào chiếc điện thoại xa xỉ trong mắt cậu, màn hình sáng lên một chút, hiện ra vài tin nhắn trên WeChat.

Thời gian là một tiếng trước, người gửi là Lục Cảnh Văn.

Lục: Bắc Thạch, tối nay tôi có việc phải về nhà cũ, không đến đón em được.

Lục: Tôi đã gọi xe ôm đến đón em.

Lục: Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.

Sau đó còn gửi thêm biển số xe.

Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Lâm Bắc Thạch, bước chân cậu khựng lại một chút.

Cậu nhìn về phía cổng trường, có rất nhiều học sinh đạp xe ra khỏi cổng trường, cũng có một số lên xe riêng.

Lâm Bắc Thạch đi đến cổng trường, nhìn một lúc mới nhận ra biển số xe.

Đó là một chiếc SUV đã được độ lại.

Lâm Bắc Thạch mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau, trên ghế lái là một người trẻ tuổi, sau khi hai người xác nhận lẫn nhau, chiếc xe từ từ chạy ra khỏi con đường trước cổng trường.

Những ngày đi học, Lâm Bắc Thạch đều được Lục Cảnh Văn đưa đón.

Mặc dù Lâm Bắc Thạch đã từng nói rằng không cần đưa đón, Lục Cảnh Văn cả ngày đã đủ bận rồi... không cần phải vất vả đến đón cậu. Lúc đó Lâm Bắc Thạch nghĩ, bản thân mình đâu phải không có chân, đi hai chuyến xe buýt rồi đi bộ thêm một chút, cũng không quá phiền phức.

Nhưng Lục Cảnh Văn nói rằng, việc đưa đón chỉ là tiện đường, anh cũng phải đi làm và tan làm.

Hơn nữa, đi xe buýt rồi đi bộ cũng không tiện, mất thời gian, chi bằng anh lái xe đến đón cho nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!