Ngày khai giảng đúng vào mùng ba tháng Chín, lại nhằm ngày Chủ nhật. Lâm Bắc Thạch rón rén bước theo sau Lục Cảnh Văn vào trường Tam Trung Dung Thành.
Hai năm sau mới lại bước vào trường học, có lẽ do tuổi tác và tâm lý đều đã thay đổi, Lâm Bắc Thạch rõ ràng cảm thấy không quen. Cậu nép mình đi sát mép đường, nhìn những học sinh đang cười đùa ồn ào ra vào cổng trường.
Họ non nớt, ngây thơ, trên người toát ra sức sống thanh xuân đặc trưng, tràn đầy nhựa sống.
Lâm Bắc Thạch không dám đến gần họ, cậu cảm thấy mình có chút lạc lõng.
Khuôn viên trường Tam Trung rất rộng, lớn gấp ba bốn lần so với trường cấp ba ở huyện mà Lâm Bắc Thạch từng học. Cổng trường nguy nga, tráng lệ, hai bên có lắp màn hình lớn, cơ sở vật chất trong trường cũng rất đầy đủ. Tường của tòa nhà dạy học được sơn màu đỏ vàng xen kẽ, mang phong cách cổ điển.
Con đường nối liền nhà ăn, ký túc xá, tòa nhà dạy học và các công trình khác có không ít những đình, đài, hành lang mang đậm nét cổ kính, với những họa tiết tinh xảo, đẹp mắt. Bãi cỏ, bồn hoa và bồn cây được bố trí xen kẽ, hợp lý. Thư viện năm tầng nằm độc lập ngay cạnh tòa nhà dạy học.
Lục Cảnh Văn dẫn Lâm Bắc Thạch đến văn phòng khối 12.
Vừa mới quyết định cho Lâm Bắc Thạch học ở trường Tam Trung, Lục Cảnh Văn đã cho trợ lý liên hệ với hiệu trưởng.
Quá trình tất nhiên là vô cùng thuận lợi, phía trường Tam Trung cũng rất vui lòng nhận Lâm Bắc Thạch vào học.
Vì vậy, ngày khai giảng, Lục Cảnh Văn trực tiếp dẫn Lâm Bắc Thạch đến khối 12.
Nhà trường cũng đã sắp xếp lớp học cho cậu, lớp 12/896.
(Lớp để số vậy á mn chứ hong phải tui bịa)
Sau khi đăng ký thông tin xong, chủ nhiệm khối mỉm cười bảo giáo viên chủ nhiệm lớp 12/896 dẫn Lâm Bắc Thạch đi nhận sách giáo khoa, đồng phục và làm quen với lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12/896 họ Hoàng, là một phụ nữ trung niên mặc sườn xám, trông vô cùng hòa nhã, giọng nói cũng dịu dàng mà kiên định, thoạt nhìn là một giáo viên có trách nhiệm, quan tâm học sinh và cũng rất nghiêm khắc.
Cô Hoàng dẫn Lâm Bắc Thạch đi qua hành lang để nhận sách giáo khoa và tài liệu tham khảo.
Việc ôn tập lần một của học sinh lớp 12 đã bắt đầu từ học kỳ hai lớp 11, nhiều tài liệu tham khảo học sinh lớp 12 đã có, nên khi khai giảng sẽ không phát lại, vì vậy cô Hoàng dẫn riêng Lâm Bắc Thạch đi lấy sách.
Khi ôm một chồng sách bước vào lớp học, Lâm Bắc Thạch rõ ràng rất căng thẳng.
Cậu đã quá lâu rồi không đến trường.
Tối qua, vì chuyện phải đi học lại mà cậu lo lắng, trằn trọc mãi không ngủ được. Sau đó, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ được một lúc, nhưng lại mơ thấy mọi thứ đều là giả, tất cả chỉ là bong bóng xà phòng, một giấc mơ đẹp không thực tế, khiến cậu giật mình lăn xuống giường, đầu gối bị bầm tím một mảng.
Lúc này, khi thực sự đến trường, cậu càng thêm căng thẳng.
Cậu ôm sách như ôm lấy mạng sống, đầu óc quay cuồng, cứ nghĩ đi nghĩ lại mấy vấn đề.
Mình có thể hòa đồng với các bạn trong lớp không...
Mình có thể thích nghi với nhịp độ ở đây không...
Mình có thực sự học tốt được không... Nếu học không được... sẽ phụ lòng mong đợi của Lục Cảnh Văn...
Cũng phụ lòng bản thân mình, mình cuối cùng cũng được quay lại trường học mà...
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thạch chớp chớp đôi mắt khô khốc, cảm thấy bước chân có chút cứng đờ. Càng đến gần cửa lớp, cậu càng không thể khống chế được đôi chân của mình.
Cảm giác này cũng giống như lúc đi gặp Vương Phụng Lai, cầu xin ở nhà Lục Cảnh Văn, đều khiến Lâm Bắc Thạch cảm thấy căng thẳng và bối rối.
Chỉ là lúc đó, cậu đối mặt với đường cùng, còn bây giờ, đối mặt với con đường dài phía trước.
Lục Cảnh Văn đi phía sau cậu, nghĩ muốn để cho cậu và cô giáo có không gian trò chuyện, nhưng anh nhanh chóng nhận ra vai Lâm Bắc Thạch đang run lên, nhíu mày bước nhanh về phía trước.
Vừa đến bên cạnh, Lục Cảnh Văn liền phát hiện trán cậu lấm tấm mồ hôi, tay cũng run lên, bàn tay ôm sách siết chặt đến mức các khớp xương trắng bệch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!