Trên đường đưa Lục Cảnh Nhiên về nhà, cậu bé ngồi ở ghế phụ lái, nhỏ giọng hỏi:
"Anh, anh... chuyện anh muốn hẹn hò với anh ấy, ông nội và ba còn chưa biết đúng không...?"
Chưa biết.
Lục Cảnh Văn nhìn vỉa hè không xa, chậm rãi giảm tốc độ:
"Anh muốn đợi ổn định hơn một chút rồi mới nói với họ chuyện này."
Tình cảm của Lục Cảnh Văn dành cho gia đình rất phức tạp, anh không mong đợi nhận được sự chấp nhận và công nhận từ ba hay ông nội, nhưng vì sự tôn trọng dành cho người yêu và gia đình, anh vẫn sẽ hoàn thành tất cả các việc cần làm.
Ồ... Lục Cảnh Nhiên gật gật đầu.
Cũng đúng, với tính cách của ông nội, nếu bây giờ biết anh trai muốn theo đuổi con trai, muốn hẹn hò với con trai... thì chẳng phải sẽ náo loạn cả lên sao?
Lục Cảnh Nhiên nhớ lại trước đây nghe dì Lưu kể lại chuyện Lục Cảnh Văn vì xu hướng tính dục mà cãi nhau với gia đình, cậu bé không khỏi rụt người vào trong ghế.
Mặc dù bây giờ anh trai đã trưởng thành, chắc sẽ không xảy ra tình trạng thảm khốc như trước, nhưng chắc chắn vẫn sẽ còn một phen sóng gió.
Ít sóng gió một chút thì tốt, ít sóng gió một chút thì tốt!
Lục Cảnh Nhiên thầm niệm trong lòng.
Xe lại chạy thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì cuối cùng cũng đến được biệt thự nhà họ Lục.
Biệt thự nhà họ Lục nằm giữa sườn núi, Lục Cảnh Văn đưa Lục Cảnh Nhiên vào nhà, dặn dò dì Lưu đúng giờ thay thuốc cho vết thương trên trán của Lục Cảnh Nhiên, sau đó từ chối lời mời ở lại ăn cơm của dì Lưu, quay người lên xe rời đi.
Từ đây lái xe về khu Lư Nam trong thành phố mất gần bốn mươi phút.
Đến Lư Nam đã gần năm giờ, Lục Cảnh Văn đi từ bãi đỗ xe ngầm ra, rẽ vào siêu thị tiện lợi trong khu chung cư mua một ít đồ dùng hàng ngày.
Ra khỏi siêu thị, Lục Cảnh Văn đụng phải một đứa trẻ đang mải chơi điện thoại không nhìn đường, chiếc điện thoại rơi đánh cạch xuống đất.
Lục Cảnh Văn cúi người nhặt điện thoại lên đưa cho cậu bé.
Cậu bé vừa nhận lấy điện thoại, vừa xin lỗi Lục Cảnh Văn:
"Xin lỗi chú, con không cố ý."
Lục Cảnh Văn: ...
Anh im lặng một cách kỳ lạ, sau đó mở miệng nói: Không sao.
Thế là, cậu bé ngơ ngác nhìn người chú đẹp trai này gật đầu với mình, rồi vẻ mặt đầy tâm sự đi về phía khu nhà ở.
Lục Cảnh Văn mở điện thoại, mở nhóm chat WeChat chỉ có ba người, gửi vào đó một tin nhắn.
"Hình như tôi hơi già rồi?"
Không lâu sau, bên kia hiện lên vài tin nhắn.
An: Không già.
Phương: Cậu mới hai mươi tám tuổi mà?
Phương: Tục ngữ có câu, trai ba mươi tươi như hoa, cậu còn thiếu hai tuổi nữa, sao lại lo lắng về tuổi tác rồi?
An: Lục, Phương nói đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!