Lục Cảnh Nhiên lê bước nhấp nhổm đi được nửa đường, đầu óc cứ nghĩ mãi xem nên chào hỏi họ thế nào cho phải.
Cậu bé có quen biết gì họ đâu... Lục Cảnh Nhiên muốn khóc mà không ra nước mắt, giá mà bạn bè cậu cũng ở đây thì tốt rồi... Ít ra còn có thể khoác vai bá cổ nhau lại mời cô bé kia chơi cùng.
Một mình cậu bé thế này, lại gần bắt chuyện kỳ quá! Lục Cảnh Nhiên có chút sụp đổ.
Nhưng mệnh lệnh của anh trai khó mà cãi được, Lục Cảnh Nhiên vẫn bóp mũi mà đi tới, cậu lục lọi trong túi áo, móc ra cái kèn harmonica mới mua còn chưa dùng đến.
Tặng cái này chắc là được nhỉ.
Lục Cảnh Nhiên nhăn mặt, chậm chạp tiến về phía Lâm Bắc Thạch và Lâm Gia Lâm.
Lâm Bắc Thạch gần như vừa thấy Lục Cảnh Nhiên nhấc chân là đã nhận ra cậu bé đang đi về phía này.
Cậu nhìn qua Lục Cảnh Nhiên về phía Lục Cảnh Văn đang ngồi ở đằng sau, không hiểu rõ Lục Cảnh Văn muốn làm gì.
Lòng bàn tay cậu lại ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, đôi mắt xám xinh đẹp đảo điên cuồng, tâm trạng bồn chồn lo lắng sắp không kìm nén nổi.
Mà đến khi Lục Cảnh Nhiên đứng trước mặt cậu, cảm giác căng thẳng càng rõ ràng hơn, Lâm Bắc Thạch vô thức đứng dậy, tay đặt lên lưng ghế, cố gắng tỏ ra bình tĩnh thản nhiên.
Lâm Gia Lâm lại có chút ngưỡng mộ nhìn Lục Cảnh Nhiên.
Ở bệnh viện lâu ngày, cô bé hiếm khi thấy được bạn bè cùng trang lứa khỏe mạnh, tuy rằng lúc này Lục Cảnh Nhiên cũng đang bị thương, đầu còn quấn băng gạc, nhưng nhìn vẫn rất tràn đầy sức sống.
Chỉ là không biết cậu bạn trạc tuổi mình này làm sao, đứng trước mặt họ hồi lâu mà không nói được câu nào.
Lục Cảnh Nhiên quả thực không biết nên nói gì, cậu nhóc siết chặt cây kèn harmonica trong tay.
Bạn học, Lâm Gia Lâm chọn một cách xưng hô thích hợp,
"Cậu... muốn làm gì vậy?"
Cái đó... tớ... Lục Cảnh Nhiên đánh liều, nhắm mắt, quay đầu chỉ về phía Lục Cảnh Văn đang ngồi trên ghế dài,
"Là ảnh kêu tớ lại đây!"
Lục Cảnh Văn đang chứng kiến tất cả ở phía sau: .........
Thằng nhóc này, bán đứng anh nhanh thật.
"Anh ấy... tớ... cái đó." Lục Cảnh Nhiên lắp bắp, nhét cây kèn harmonica vào tay Lâm Gia Lâm.
Em gái nhỏ, Lục Cảnh Nhiên ra hiệu, Kèn harmonica.
Tặng em.
Lâm Gia Lâm cầm cây kèn harmonica, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lục Cảnh Nhiên, lại nhìn Lục Cảnh Văn đang ngồi trên ghế dài, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thạch.
"Anh, hình như đó là bạn của anh."
À... Lâm Bắc Thạch giả vờ như mới nhìn thấy Lục Cảnh Văn, Hình như vậy.
Tụi mình... Lâm Bắc Thạch nói,
"Tụi mình qua chào hỏi anh ấy đi."
Lâm Gia Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, cô bé lại nhét cây kèn harmonica vào tay Lục Cảnh Nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!