Chương 3: Em nhất định sẽ nhét tiền của anh vào túi rồi trốn

Sáu giờ sáng, mặt trời ngày hè còn chưa ló dạng, tiếng chuông điện thoại của Lâm Bắc Thạch đã réo inh ỏi, như muốn xốc tung cả mái nhà.

"Cục tác... dậy!!!... Cục tác... dậy coiii!!!"

Lâm Bắc Thạch hé mắt, đưa tay tắt chuông báo thức rồi khó nhọc bò dậy khỏi giường.

Chân trái bị gãy vẫn còn nhức nhối, cơn đau buốt từ vết thương lan ra khắp người. Cậu khẽ rít lên một tiếng, bàn tay chống giường vô thức siết chặt, vò nát cả tấm ga trải giường.

Sắc mặt tái nhợt, cậu ngồi dậy, với tay lấy cây ống thép nhặt được tối qua.

Cây ống thép này cũng giống như chủ nhân của nó, thuộc dạng

"bị thương tích đầy mình", có vài chỗ đã bị móp méo, trông như chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể bẻ gãy làm đôi, bán ve chai chắc chỉ được vài đồng.

Lâm Bắc Thạch chống gậy đứng dậy, nhảy lò cò vài bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Khi bước ra, tóc mái cậu ướt nhẹp dính vài giọt nước, mái tóc đen được túm một nửa buộc thành búi nhỏ, nửa còn lại vẫn xõa xuống vai.

Những giọt nước theo sợi tóc rơi xuống, nhỏ giọt trên nền nhà, tạo thành những vệt nước loang lổ xám đen.

Lâm Bắc Thạch khập khiễng bước ra, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giá phơi quần áo. Một tay cậu vén tóc ướt sang hai bên, một tay lục lọi đống quần áo trên giá.

Hôm nay phải đến bệnh viện đóng tiền, lại còn phải thăm em gái, không thể ăn mặc xuề xòa được.

Ít nhất cũng phải ăn mặc chỉnh tề một chút khi ra ngoài gặp người khác.

Cậu đưa tay so sánh vài bộ, rồi chọn ra một bộ trông còn khá mới.

Một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần dài đen.

Nhưng đó đã là bộ đồ tươm tất nhất trong số ít ỏi quần áo của Lâm Bắc Thạch.

Sau khi vất vả thay đồ xong, Lâm Bắc Thạch lấy hai cuốn sách giáo khoa Lịch sử và Sinh học lớp 7 ở đầu giường nhét vào túi.

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lại lấy thêm cuốn 

"Nhà thờ Đức Bà Paris" bỏ vào túi.

Những cuốn sách này đều đã cũ và ố vàng, là Lâm Bắc Thạch mua theo cân ở chợ đồ cũ.

Chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã hơn bảy giờ, Lâm Bắc Thạch chống gậy, lảo đảo bước ra khỏi nhà.

Xe buýt chạy qua tám bến, mất gần nửa tiếng mới dừng lại ở Bệnh viện Đại học Y khoa Dung Thành, Lâm Bắc Thạch xuống xe ở trạm này.

Bệnh viện Đại học Y khoa Dung Thành chỉ cách trường Đại học Y khoa Dung Thành một con phố, sinh viên trường Y đang lục tục ra vào. Lâm Bắc Thạch theo thói quen liếc nhìn một cái, rồi chậm rãi đi về phía cổng bệnh viện.

Cậu đóng tiền viện phí trước, số tiền mười vạn vừa moi được từ con gà béo hôm qua chỉ còn lại hơn ba nghìn.

Lâm Bắc Thạch cụp mắt nhìn số dư tài khoản trên điện thoại, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt.

Chi phí điều trị tiếp theo vẫn còn rất cao.

Đến khi cậu khập khiễng lê bước đến phòng bệnh của Lâm Gia Lâm thì đã hơn tám giờ.

Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, có hai giường bệnh. Ngoài Lâm Gia Lâm, còn có một cậu bé mười mấy tuổi, cũng mắc bệnh bạch cầu.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm ga trải giường trắng tinh, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bố mẹ cậu bé kia đang khóc nức nở, không khí tràn ngập vẻ u ám.

Lâm Gia Lâm ngồi dựa lưng vào giường bệnh, những ngón tay gầy guộc lật giở một cuốn sách giáo khoa Ngữ văn cũ nát, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên những trang sách ố vàng và những dòng chữ đen in mờ nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!