Nói xong, hai người cứ đứng lặng trước chiếc McLaren một lúc, tay vẫn nắm chặt lấy tay nhau. Xung quanh, vài sinh viên cười đùa đi ngang qua, có người còn tò mò ngoái lại nhìn.
Phù... Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, run run nói,
"Cái đó... chúng ta có nên... nên buông tay ra chưa nhỉ?"
... Ừ. Lục Cảnh Văn đáp khẽ.
Hai người chậm rãi, cẩn thận buông tay nhau ra. Khi hoàn toàn tách ra, Lâm Bắc Thạch chầm chậm nắm chặt các ngón tay của mình lại. Cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay Lục Cảnh Văn còn lưu lại trên đầu ngón tay. Nửa bàn tay như vẫn còn ấm áp.
Lâm Bắc Thạch nuốt khan, đôi mắt xám lúc sáng lúc tối.
Cửa xe mở ra, cậu chui vào ghế phụ, chờ Lục Cảnh Văn khởi động xe. Chiếc McLaren lướt đi để lại một bóng dáng đẹp mắt trên đường.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Thạch dậy sớm cùng Lục Cảnh Văn đi ký hợp đồng tặng cho tài sản bổ sung.
Việc ký kết diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ, họ đã thống nhất tất cả các điều khoản và số tiền tặng cho hàng tháng, và ký tên dưới sự chứng kiến của luật sư.
Khi viết xong tên mình, Lâm Bắc Thạch vẫn còn cảm giác không thực. Dù sao toàn bộ quá trình diễn ra rất trang trọng.
Họ ký hợp đồng tại phòng họp của tổng giám đốc ở tòa nhà Hồng Mậu, có ba luật sư xác nhận và giải thích từng điều khoản cho cậu, chứng minh rằng hợp đồng tặng cho tài sản này hoàn toàn hợp pháp, tuân thủ quy định, và bảo vệ tuyệt đối quyền lợi của cậu.
Lâm Bắc Thạch không hiểu những điều này, cậu ngồi bên chiếc bàn dài trong phòng họp, cố gắng lắng nghe luật sư giải thích các điều khoản. Đối diện cậu là Lục Cảnh Văn trong bộ vest, nghiêm túc và cẩn thận.
Lục Cảnh Văn xem xét từng quy định trong hợp đồng tặng cho, đôi khi còn yêu cầu luật sư sửa đổi cho phù hợp.
Trong lúc đó, có hai nhân viên của Hồng Mậu ra vào phòng họp, đưa tài liệu và báo cáo ngắn gọn cho Lục Cảnh Văn. Lâm Bắc Thạch đoán họ chắc là trợ lý của Lục Cảnh Văn.
Hai trợ lý này mặc trang phục công sở vừa người, đi vào mà không liếc mắt nhìn luật sư và Lâm Bắc Thạch trong phòng họp, cùng lắm là gật đầu chào luật sư quen biết, rồi đi thẳng vào vấn đề, báo cáo cho cấp trên của họ là Lục Cảnh Văn.
Báo cáo xong, cầm lấy tài liệu đã được phê duyệt, ghi nhớ chỉ thị của Lục Cảnh Văn, họ liền quay người vội vã ra cửa.
Lúc ký tên là mười giờ sáng, Lâm Bắc Thạch cầm lấy hợp đồng, kiểm tra lại lần cuối. Ba luật sư đứng sau cậu, nghiêm túc giải thích lại nội dung và các điều khoản quan trọng trên từng trang giấy. Đến trang cuối cùng, luật sư Mã đứng đầu lấy ra một hộp mực dấu và một cây bút ký đen.
Lâm Bắc Thạch nhận lấy bút, ngước nhìn Lục Cảnh Văn. Lục Cảnh Văn khoanh tay trước ngực, chống lên bàn họp.
"Còn gì cần sửa đổi nữa không?"
Giọng Lục Cảnh Văn vang lên.
Lâm Bắc Thạch lắc đầu: Không còn nữa ạ.
Mọi thứ đã được giải thích rõ ràng, nội dung hợp đồng này đối với Lâm Bắc Thạch mà nói, có thể coi là hoàn hảo.
Cậu mở nắp bút, nắm chặt thân bút, cẩn thận ký tên mình vào chỗ trống.
Nét bút cuối cùng hạ xuống, trong lòng Lâm Bắc Thạch dâng lên một cảm giác khó tả. Sự long trọng này khiến cậu bất chợt có cảm giác như mình đang ký giấy đăng ký kết hôn ở phòng đăng ký hộ tịch, thật là kỳ lạ.
Mặc dù nó trông không giống thứ đó, mà giống một loại khế ước bán thân hơn...
Ký xong, theo kế hoạch của Lục Cảnh Văn, đương nhiên là tìm cho Lâm Bắc Thạch một ngôi trường phù hợp. Toàn thành phố, lớn nhỏ, công lập, tư thục, có gần ba trăm trường trung học phổ thông, trong đó nổi tiếng nhất là hai trường:
Trung học Nhị Trung và Trường Trung học Phổ thông trực thuộc Đại học Sư phạm. Tỷ lệ đỗ đại học của hai trường này đều gần như tuyệt đối, học sinh vào đây học, không thì vào các trường đại học top đầu trong nước, không thì đi du học ở các trường danh tiếng nước ngoài.
Ý của Lục Cảnh Văn là để Lâm Bắc Thạch chọn một trong hai trường này để học.
Nhưng Lâm Bắc Thạch lại lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!