Một âm thanh rất nhẹ.
Như hòn đá rơi xuống hồ sâu, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Lục Cảnh Văn cảm thấy trái tim mình như bị âm thanh ấy gõ nhẹ.
Đó là một cảm giác vô cùng tinh tế, giống như mưa xuân lướt qua mặt đất khô nứt nẻ, lại giống như một ngọn lửa ấm áp bùng lên giữa mùa đông tuyết dày băng giá.
Hóa ra, thử xây dựng một mối quan hệ thân mật với người khác lại là cảm giác như thế này.
Lục Cảnh Văn hít sâu một hơi, đáp: Ừ.
Tôi nghe thấy rồi.
Giọng nói của anh trong màn đêm dịu dàng đến khó tin.
Đồng hồ treo tường đã điểm mười giờ, Lục Cảnh Văn nói xong liền đứng dậy, tắt chiếc TV đang dừng lại ở phần danh sách cảm ơn của bộ phim.
"Muộn rồi, bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi cho tốt," Lục Cảnh Văn nhìn màn mưa bên ngoài, rồi lại nhìn Lâm Bắc Thạch,
"Chúc ngủ ngon, Bắc Thạch."
... Dạ.
Lâm Bắc Thạch đáp lại có chút khó khăn, cậu cân nhắc một lúc, cuối cùng nhỏ giọng nói:
"Chúc... chúc ngủ ngon..."
Cái tên trong miệng như thể bị bỏng, mãi không nói ra được một cách trôi chảy.
Cậu dừng lại một chút, cuối cùng lại nói ra hai chữ đó:
"... Cảnh... Cảnh Văn."
Lời vừa dứt, đôi môi luôn mím chặt của Lục Cảnh Văn nở một nụ cười khó thấy.
Hai ngày tiếp theo, Tôn Nam Đào và Tưởng Vân phát hiện ra tâm trạng của tổng tài nhà mình dạo này đặc biệt tốt.
Trong cuộc họp báo cáo không còn chỉ trích ai nữa, trong cuộc họp hội đồng quản trị cũng không còn cau mày với những lão cổ hủ nữa, đôi khi thậm chí còn có tâm trạng nói đùa với những người quản lý phạm lỗi.
Vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng toát ra từ trong ra ngoài khiến toàn thể nhân viên khiếp sợ đã giảm đi rất nhiều, đôi khi Tôn Nam Đào và Tưởng Vân nhìn Lục Cảnh Văn xử lý tài liệu, còn có thể thấy được chút gì đó ôn hòa từ anh.
Đặc biệt là khi Lục Cảnh Văn tranh thủ xem điện thoại, rất có thể sẽ thấy anh từ vẻ mặt vô cảm trở nên dịu dàng.
Tôn Nam Đào nói với Tưởng Vân:
"Thấy chưa, sức mạnh của tình yêu đó!"
Đến cảChâu Bát Bì
"Lục tổng đáng sợ cũng có thể thay đổi!"
(Châu Bát Bì: nhân vật bóc lột trong phim, ám chỉ Lục Cảnh Văn trước đây rất khắt khe)
Khóe miệng Tưởng Vân giật giật, chỉ ra phía sau Tôn Nam Đào.
Tôn Nam Đào giả vờ bình tĩnh quay đầu lại, thấy Lục Cảnh Văn đang đứng sau lưng mình, bình tĩnh lên tiếng: Cậu vừa nói gì?
Tôn Nam Đào rụt đầu lại, chạy nhanh hơn cả con nhện tám chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!