Lục Cảnh Văn do dự một lát, cuối cùng đưa tay lên. Đầu ngón tay anh lướt qua làn da nóng bỏng của Lâm Bắc Thạch và những vệt nước ấm nóng.
Anh lau nước mắt cho Lâm Bắc Thạch.
Giọt nước mắt ấy nóng đến mức khiến đầu ngón tay anh run lên.
Y tá ở bệnh viện buổi sáng mới dặn dò Lục Cảnh Văn những điều cần lưu ý, vậy mà chiều đã lại thấy anh đưa Lâm Bắc Thạch quay lại.
Bác sĩ cấp cứu xem xét tình trạng của Lâm Bắc Thạch, kê đơn rồi bảo Lục Cảnh Văn đưa cậu đi truyền nước ở phòng khám.
Lục Cảnh Văn ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn y tá tiêm cho Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch sốt đến mê man, nhưng khi kim tiêm đâm vào, cậu vẫn nhíu mày vì đau.
Rõ ràng sợ đau như vậy, Lục Cảnh Văn thở dài, mà vẫn cố gắng chống đỡ chân bị thương để đi nhảy.
Quá liều mạng.
Lục Cảnh Văn vừa nghĩ, vừa đưa tay vén những sợi tóc đen dính trên mặt Lâm Bắc Thạch.
Không biết có phải vì khóc mệt hay không, lúc này Lâm Bắc Thạch không còn rơi nước mắt nữa, yên lặng nằm ngủ trên giường bệnh, cả người chìm trong chăn gối.
Cậu phải truyền bốn chai nước mới được về, tốc độ nhỏ giọt được y tá điều chỉnh rất chậm, cũng không biết khi nào mới truyền xong.
Lục Cảnh Văn ngồi bên giường, chăm chú nhìn chai truyền dịch của Lâm Bắc Thạch, đề phòng trường hợp máu chảy ngược.
Thỉnh thoảng, anh cúi đầu xem tài liệu được gửi đến, rồi trả lời Tôn Nam Đào và Tưởng Vân.
Bốn mươi phút trôi qua, chai truyền dịch đầu tiên đã hết, Lục Cảnh Văn nhấn chuông gọi y tá. Chẳng mấy chốc, một y tá đến thay chai truyền dịch mới. Chai này nhỏ hơn chai trước một chút, màu sắc của dịch truyền cũng khác.
Sau khi thay xong, Lục Cảnh Văn phát hiện khóe mắt Lâm Bắc Thạch lại xuất hiện vệt nước.
Cậu nhắm chặt hai mắt, lặng lẽ rơi lệ, những giọt nước mắt rơi xuống nhanh chóng làm ướt gối. Cả người thật yếu đuối và bất lực.
Lục Cảnh Văn cảm thấy trái tim mình như bị hình ảnh của Lâm Bắc Thạch đâm vào.
Anh không biết Lâm Bắc Thạch đã trải qua chuyện gì, đến cả trong mơ cũng không khóc thành tiếng.
Anh cũng không biết phải làm gì để an ủi người trước mặt, chỉ có thể rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho Lâm Bắc Thạch một lần nữa.
Lau gần năm sáu tờ khăn giấy, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng dần nín khóc, chìm vào giấc ngủ.
Lục Cảnh Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Lục Cảnh Văn liếc nhìn người gọi, rồi ra khỏi phòng bệnh, đi đến cầu thang để nghe máy.
Alo, Andrew Mond, Lục Cảnh Văn nói, Sao vậy?
Giọng Andrew Mond trầm trọng:
"Lục, nghe nói cậu đang yêu."
... Lục Cảnh Văn im lặng một lúc,
"Cậu nghe tin này ở đâu ra vậy?"
Phương nói với tôi, Andrew Mond nói,
"Cậu ấy nói với tôi hôm nay cậu không đến công ty, mà đi hẹn hò. Cậu ấy không thể tin được cậu lại có một mối quan hệ nhanh như vậy, nên định moi móc tin tức từ tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!