Khi đến Bệnh viện Đại học Y khoa Dung Thành, Lâm Bắc Thạch trước tiên đi đóng viện phí, sau đó cùng Lục Cảnh Văn đến khu chăm sóc đặc biệt (ICU).
Khu ICU không cho phép người nhà bệnh nhân ở lại chăm sóc và có quy định thăm nom rất nghiêm ngặt. Họ đến đúng giờ thăm nom nên được vào, nhưng vì Lâm Bắc Thạch đang bị ốm nên không thể vào trong, chỉ có thể nhìn Lâm Gia Lâm qua lớp kính trên cửa phòng bệnh.
Lâm Gia Lâm đã tỉnh, trên người gắn rất nhiều thiết bị theo dõi. Sắc mặt cô bé tái nhợt, nằm bất lực trên giường, vẻ mặt lo lắng.
Cô bé tỉnh dậy đã ở đây, chờ hai ngày rồi vẫn chưa thấy anh trai mình.
Bác sĩ nói tình trạng của cô bé vẫn chưa ổn định, cần tiếp tục theo dõi trong ICU vài ngày, đợi tình hình tốt hơn mới có thể chuyển ra ngoài.
Lâm Bắc Thạch đeo khẩu trang đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Gia Lâm xoay đầu, cuối cùng cô bé cũng chỉ nhìn thấy những thiết bị đang kêu tíc tắc bên cạnh.
Lục tổng, Lâm Bắc Thạch nhìn một lúc, giọng khàn đặc nói với Lục Cảnh Văn,
"Có thể làm phiền ngài vào phòng bệnh một lát, xem em gái của em thế nào được không?"
"Giúp em xin lỗi con bé, tiện thể nói với nó... em vẫn khoẻ, nó cũng sẽ khoẻ thôi."
Lục Cảnh Văn quay đầu nhìn Lâm Bắc Thạch, ánh mắt cầu khẩn của cậu đang nhìn anh.
Mười phút sau, Lục Cảnh Văn mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang bước vào phòng bệnh.
Lâm Gia Lâm trên giường bệnh đầu tiên là sáng mắt lên, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, nhưng rất nhanh biểu cảm của cô bé đã cứng lại.
Người đến không phải anh trai.
Mà là một người đàn ông trẻ tuổi chưa từng gặp.
Anh cao xấp xỉ anh trai cô bé, lông mày sâu, đôi mắt nâu sẫm có vẻ thờ ơ, khiến người ta mơ hồ cảm thấy người này khó gần.
Anh đứng yên ở cuối giường, giọng nói rất nhẹ:
"Chào em, Gia Lâm, anh là bạn của anh trai em, anh tên Lục Cảnh Văn, thay mặt cậu ấy đến thăm em."
Vẻ mặt ngây người của Lâm Gia Lâm lộ ra một tia khó hiểu.
Cô bé chưa bao giờ gặp người này! Cũng chưa từng nghe anh trai nhắc đến cái tên này, đây là bạn ở đâu ra vậy!
Lâm Gia Lâm hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: Anh trai em đâu ạ?
Cậu ấy ở ngoài cửa, Lục Cảnh Văn thành thật nói,
"Cậu ấy bị ốm, không thể vào trong."
Ánh mắt Lâm Gia Lâm theo bản năng nhìn về phía cánh cửa, nhưng cô bé không nhìn thấy gì cả, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Giọng cô bé nhỏ và lo lắng:
"Anh trai em bị ốm sao?"
"Không sao, cậu ấy chỉ bị sốt, bác sĩ nói không nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều sẽ nhanh khỏi thôi," Lục Cảnh Văn trả lời chậm rãi và ôn hòa,
"Cậu ấy bảo anh xin lỗi em, cậu ấy không phải cố ý không đến. Anh trai em còn bảo anh nói với em rằng, cậu ấy hiện giờ rất khoẻ, em cũng sẽ khoẻ thôi."
Nước mắt Lâm Gia Lâm dần tràn mi khi nghe Lục Cảnh Văn nói:
"Anh có thể nói với anh trai em là em không chữa nữa, em muốn về nhà với anh ấy không ạ?"
Đứng ngoài cửa, Lâm Bắc Thạch không nghe thấy hai người nói gì, chỉ thấy em gái mình vui mừng hớn hở khi Lục Cảnh Văn bước vào, mà giờ đây dường như sắp khóc, khuôn mặt nhăn nhó, thật đáng thương và tội nghiệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!