Chương 16: Cái này em còn cần không?

Ở... ở chỗ ngài ạ? Lâm Bắc Thạch suýt cắn phải lưỡi.

Lục Cảnh Văn ừm một tiếng.

"Yên tâm, chúng ta ở riêng," Lục Cảnh Văn nói,

"Nhà tôi có phòng trống, không cần phải ngủ chung."

Lâm Bắc Thạch bị mấy chữ ngủ chung làm sặc, ho khan hai tiếng.

"Nếu em đồng ý, bây giờ tôi sẽ cho người liên hệ với công ty chuyển nhà," Lục Cảnh Văn nói,

"Rồi đến chỗ em dọn dẹp, chắc khoảng hai ba tiếng là xong."

Lâm Bắc Thạch ho đến mức mặt mày tái nhợt, cậu run rẩy cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, kéo khẩu trang xuống uống một ngụm, chậm rãi nói: Em không có ý kiến.

Hợp đồng đã ký rồi, ở chung cũng chẳng sao, Lâm Bắc Thạch nghĩ, hơn nữa Lục Cảnh Văn lại cho nhiều tiền như vậy, hợp đồng lại ký theo tháng, mình cũng nên biết điều một chút, chiều theo ý anh.

Huống hồ, bây giờ cậu đúng là không có chỗ ở, chi bằng đến chỗ Lục Cảnh Văn.

"Nhưng mà... không cần công ty chuyển nhà đâu," Lâm Bắc Thạch gượng gạo nhếch mép,

"Đồ đạc của em không nhiều, dọn qua loa một chút là được rồi."

Nghe vậy, Lục Cảnh Văn cũng không ép buộc.

Lâm Bắc Thạch hít hít mũi, báo địa chỉ cho Lục Cảnh Văn, Lục Cảnh Văn quay đầu xe chạy về hướng đó.

Khu chung cư tên là Gia Phúc, trông rất quen mắt, Lục Cảnh Văn nghĩ một lúc mới nhớ ra, thực tập sinh ở Hồng Mậu được Tưởng Vân khen năng lực làm việc tốt hình như cũng ở đó.

Chung cư Gia Phúc cách vị trí của họ một đoạn khá xa, Lục Cảnh Văn lái xe mười mấy phút mới tới, anh dừng xe ở bãi đỗ xe bên ngoài, rồi đi theo Lâm Bắc Thạch vào trong khu chung cư.

Đây là một khu chung cư cũ, cơ sở vật chất không được đầy đủ, so với Lư Nam thì một trời một vực. Vài cụ ông cụ bà ngồi ở chòi nghỉ dưới lầu vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu, bên cạnh nằm sõng soài một con chó cỏ xù xì bị say nắng.

Lục Cảnh Văn liếc nhìn con chó, rồi dời mắt đi chỗ khác.

Anh bám sát Lâm Bắc Thạch, bước vào tòa nhà.

Lâm Bắc Thạch mở một cánh cửa ở tầng một, bên trong là một cầu thang bộ, vì không có ánh sáng lọt vào nên tối đen như mực, cậu bật đèn flash của điện thoại, soi sáng đường đi.

Lông mày Lục Cảnh Văn vô thức nhíu lại.

Cả hai nối đuôi nhau xuống cầu thang, Lâm Bắc Thạch theo bản năng sờ túi quần định lấy chìa khóa, rồi chợt nhớ ra chìa khóa đã bị Vương Phụng Lai lấy mất tối qua. Cậu đành mặt mày tái mét ho khan hai tiếng, rồi kiễng chân lên, mò mẫm lấy chùm chìa khóa dự phòng để ở khe thông gió trên cửa.

Lâm Bắc Thạch mò mẫm năm sáu phút, tay dính đầy bụi bặm, mới lấy được chùm chìa khóa xuống, cậu mở cửa, bên trong mù mịt, ban ngày ban mặt mà chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.

Công tắc đèn được bật lên, ánh sáng lờ mờ tỏa ra

- bóng đèn chắc đã lâu không được thay rồi.

Căn phòng rất nhỏ, bên trong đúng như Lâm Bắc Thạch nói, chẳng có gì cả.

Chiếc giường vốn dành cho Lâm Gia Lâm ngủ đã bị bán đi, đống thùng giấy và sắt vụn cũng bị bán nốt, ngay cả cái nồi cơm điện nhỏ cũng không thấy đâu, giá treo quần áo cũng biến mất, cả căn phòng chỉ còn lại một chiếc giường ván cứng trải chiếu trúc.

Lục Cảnh Văn ngực phập phồng: Em sống ở đây sao?

"Ừm, không có tiền ạ," Lâm Bắc Thạch thản nhiên nói,

"Không thuê được chỗ nào tốt hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!