Lục Cảnh Văn hít sâu một hơi, cố gắng buộc bản thân bình tĩnh lại. Anh đứng dậy, đỡ Lâm Bắc Thạch xuống lầu, lái xe đưa cậu đến bệnh viện gần nhất.
Lâm Bắc Thạch sốt quá cao, tình trạng đã không còn đơn giản là sốt thông thường.
"Là do lao lực quá độ dẫn đến suy giảm miễn dịch," bác sĩ nói,
"sau đó bị nhiễm khuẩn gây viêm phổi nhẹ và sốt cao."
"Mấy người trẻ các cậu, lúc nào cũng bất cẩn, không chú ý đến sức khỏe," bác sĩ khiển trách,
"sốt đến gần 40 độ mới đến, muộn thêm chút nữa là nghiêm trọng quá rồi."
"Trước tiên nằm viện theo dõi một đêm," bác sĩ dặn dò Lục Cảnh Văn,
"mai hết sốt thì lấy thuốc rồi xuất viện."
"À đúng rồi, ngài Lục, bạn anh trông có vẻ sức khỏe không tốt lắm đâu," bác sĩ nói tiếp,
"sau khi khỏi bệnh, nên cho cậu ấy đi kiểm tra sức khỏe tổng quát."
Lục Cảnh Văn nghe vậy nói: Cảm ơn bác sĩ.
Sau khi tiễn bác sĩ, Lục Cảnh Văn ra sảnh thanh toán viện phí ở máy tự động, rồi quay lại phòng bệnh của Lâm Bắc Thạch. Anh lấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh Lâm Bắc Thạch.
Lúc này, trái tim đang đập thình thịch của Lục Cảnh Văn mới dần dần bình tĩnh lại.
Lâm Bắc Thạch vẫn còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, quầng thâm dưới mắt rất rõ, trông như đã nhiều ngày không ngủ ngon giấc.
Tay trái cậu đang truyền dịch, Lục Cảnh Văn sợ tay cậu bị đè nên nhẹ nhàng dời tay Lâm Bắc Thạch một chút.
Khi dịch chuyển tay, Lục Cảnh Văn phát hiện Lâm Bắc Thạch gầy đi rất nhiều, xương cổ tay nhô lên, trông rất rõ, vừa gầy lại trắng bệch.
Lục Cảnh Văn nhíu mày, thảo nào lúc nãy anh chỉ dùng một tay đã dễ dàng nắm lấy hai tay Lâm Bắc Thạch khóa ra sau.
Sao lại để bản thân ra nông nỗi này, tiều tụy đến mức biến dạng.
Lâm Bắc Thạch ngủ mê man rất lâu, cậu quá mệt mỏi, mệt đến nỗi không thể mở mắt.
Nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn khiến cậu giãy giụa tỉnh giấc.
Lúc tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng, cậu vừa mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy một người đang ngồi bên giường.
Lục Cảnh Văn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Thạch liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển ánh mắt về phía trần nhà trắng xóa.
Lại vào viện rồi à.
Cậu vẫn chưa hết sốt, người vẫn còn nóng ran, cổ họng cũng khô rát, đau đớn. Cậu khó khăn chống người dậy, muốn xuống giường đến chỗ máy nước lấy một cốc nước.
Nhưng cậu chỉ vừa động đậy, Lục Cảnh Văn đã mở mắt.
Anh đã thức trắng cả đêm.
Anh cũng không biết tại sao mình không gọi hộ lý mà lại ngồi đây, nhìn Lâm Bắc Thạch suốt cả đêm.
Lâm Bắc Thạch ngủ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại cau mày vì mơ thấy gì đó, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, dường như giây tiếp theo sẽ vỡ vụn.
Còn Lục Cảnh Văn như một pho tượng bất động, ánh mắt nhẹ nhàng đặt trên người Lâm Bắc Thạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!