Người lái xe thuê vẫn còn lầm bầm chửi rủa bên cạnh, còn Lâm Bắc Thạch thì đứng bất động trước đầu xe, như thể mất hết cảm giác.
Xin lỗi, đợi chút.
Lục Cảnh Văn vừa nói với người lái xe, vừa mở khóa dây an toàn, rồi mở cửa xe.
Anh đi đến bên cạnh Lâm Bắc Thạch, cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho cậu:
"Khoác vào đi, cậu bị sao thế này?"
Đôi mắt xám của Lâm Bắc Thạch dưới ánh đèn đường vàng ấm áp đảo qua đảo lại:
"Bị xe tưới nước phun vào."
"Vậy thì đến chỗ tôi thay bộ đồ khô đã, nhanh lên," Lục Cảnh Văn nhìn về phía trước,
"Năm phút nữa là tới rồi."
"Mặc đồ ướt lâu sẽ bị ốm."
Lâm Bắc Thạch máy móc đáp lại một tiếng dạ, bàn tay buông thõng bên người khẽ nắm chặt.
Cậu lên xe của Lục Cảnh Văn.
Lâm Bắc Thạch nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường vụt qua nối thành từng vệt sáng dài.
Tối nay cậu đã đi gặp Vương Phụng Lai.
Trước khi đi, cậu đã biết tối nay mình sẽ không dễ chịu gì. Quả nhiên, khi cậu đến quán bar Sky vào buổi tối, không lâu sau khi bước vào cửa, một xô nước đá đã dội thẳng từ trên đầu xuống, những viên đá rơi xuống chân cậu.
Vương Phụng Lai đã có ý định này từ trước, chuyện trước kia gã vẫn ghi hận trong lòng, sớm đã muốn tìm Lâm Bắc Thạch để trút giận, chỉ là vẫn chưa có cơ hội ra tay.
Bây giờ thì vừa đúng lúc.
Nhưng gã cũng không dám làm quá, dù sao Sky cũng là quán bar đàng hoàng, gã sẽ không làm người ta bị thương ở đây, nên chỉ dám hắt một xô nước đá. Nhưng vấn đề là, gã quá hiểu điểm yếu của Lâm Bắc Thạch nằm ở đâu.
Không phải là tiền sao?
Gã ta bảo đám người đi theo mình lấy đi chứng minh thư, điện thoại di động, cả thẻ ngân hàng mang theo người của Lâm Bắc Thạch, thậm chí còn lấy đi ba mươi đồng cuối cùng còn sót lại trong người cậu.
Đây là toàn bộ tài sản cuối cùng của Lâm Bắc Thạch.
Sau đó, gã đuổi Lâm Bắc Thạch ra ngoài.
"Mày thật sự nghĩ tao gọi mày đến để phục vụ à," Vương Phụng Lai đắc ý, xé một gói bao cao su ném vào mặt Lâm Bắc Thạch,
"Nói cho mày biết, bây giờ tao mất hứng với mày rồi, cút đi!"
"Mày không phải giỏi lắm sao, đi tìm người khác bao nuôi đi!"
Cảm giác nhớp nháp khiến Lâm Bắc Thạch cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Lâm Bắc Thạch không muốn đi, ít nhất cậu phải lấy lại những thứ ít ỏi còn lại của mình. Kết quả cậu bị hắt thêm xô nước đá thứ hai, bảo vệ lôi kéo cậu xuống lầu, canh giữ ở cửa không cho cậu vào.
Lâm Bắc Thạch đợi ở cửa nửa tiếng, cuối cùng cũng bỏ đi.
Đêm xuống, thành phố Dung Thành người xe tấp nập, Lâm Bắc Thạch đi lang thang vô định rất lâu, quần áo ướt sũng thậm chí đã khô một nửa dưới gió đêm.
Trên đoạn đường này, Lâm Bắc Thạch nghĩ rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!