Nói gì vậy chứ!
Lâm Bắc Thạch nổi gân xanh trên trán, hốc mắt đỏ ngầu đáng sợ. Cậu bế thốc Lâm Gia Lâm lên, loạng choạng chạy ra ngoài.
Lâm Gia Lâm nằm úp trên vai cậu, nước mắt và máu hòa lẫn thấm ướt vai áo Lâm Bắc Thạch.
Máu tràn vào khí quản, cô bé nói năng khó khăn, giọng ngày càng yếu ớt:
"Anh... em không muốn liên lụy... không muốn liên lụy anh nữa..."
Hàm răng Lâm Bắc Thạch run lên cầm cập:
"Đừng nói nữa, em gái... đừng nói nữa... giữ sức, chúng ta đến bệnh viện, sẽ nhanh khỏi thôi..."
Nhưng Lâm Gia Lâm đã nhắm mắt.
Cô bé không còn nghe thấy giọng anh trai nữa.
Ca cấp cứu kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, hai tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch được đưa ra. Lâm Bắc Thạch đứng trước cửa phòng cấp cứu, lần lượt ký hai lần vào giấy báo, vết máu thấm trên vai áo cũng đã khô lại.
Cậu đứng đó, dáng vẻ tiều tụy, cuối cùng cũng đợi được bác sĩ điều trị.
Bác sĩ nói với cậu rằng tình trạng của Lâm Gia Lâm đã chuyển biến xấu, xuất huyết nghiêm trọng, bệnh bạch cầu đã xâm nhập vào xương, kèm theo nhiễm trùng phổi.
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Gia Lâm sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp tục điều trị và sẵn sàng cho việc cấp cứu bất cứ lúc nào. Thêm vào đó, tình trạng hiện tại của Lâm Gia Lâm rất bất ổn, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Nếu trong thời gian này tìm được tủy phù hợp, cần phải tiến hành ghép tủy càng sớm càng tốt.
Ông dặn Lâm Bắc Thạch chuẩn bị tiền.
Chi phí điều trị tại phòng ICU của Bệnh viện Đại học Y Dung Thành được tính theo giờ. Bệnh tình của Lâm Gia Lâm phức tạp, chi phí điều trị rất cao, mỗi ngày tốn hơn mười nghìn tệ. Nếu không đủ tiền, rất khó để tiếp tục điều trị.
Hơn nữa, nếu tình trạng phổi của cô bé xấu đi, có thể phải dùng đến ECMO (tim phổi nhân tạo). Chi phí vận hành thiết bị này cực kỳ đắt đỏ.
Ghép tủy và điều trị phục hồi sau này cũng là một khoản chi phí khổng lồ.
Tất cả những chi phí này cộng lại là một con số mà một mình Lâm Bắc Thạch tuyệt đối không thể gánh vác nổi.
Lâm Bắc Thạch loạng choạng bước xuống tòa nhà bệnh viện, đến trạm xe buýt trước cổng bệnh viện ngồi xuống. Cậu im lặng nhìn về phía trước, bên kia đường là Đại học Y khoa Dung Thành, rất nhiều sinh viên cười nói rôm rả ra vào cổng trường, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Họ cũng trạc tuổi Lâm Bắc Thạch, đều là những người trẻ tuổi ngoài hai mươi.
Lâm Bắc Thạch nhìn họ, ánh mắt vô hồn, trong đầu toàn là lời nói của bác sĩ.
Có một khoảnh khắc, Lâm Bắc Thạch thậm chí đã nghĩ hay là thôi không chữa nữa, chi phí cao như vậy, cộng dồn lại lên đến hàng trăm nghìn thậm chí gần một triệu tệ, bản thân cậu căn bản không thể chi trả nổi khoản tiền điều trị khổng lồ như thế.
Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị cậu dập tắt ngay lập tức.
Cậu giơ tay tát mạnh vào mặt mình một cái.
Lâm Gia Lâm chỉ còn lại mình cậu là anh trai, nếu ngay cả cậu cũng bỏ rơi cô bé, thì còn ai có thể cứu cô bé đây?
Sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ?
Không biết qua bao lâu, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng hoàn hồn. Cậu nuốt khan, lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Cậu gọi điện cho Hứa Hướng Tiền.
Anh Hứa, điện thoại vừa thông, Lâm Bắc Thạch gọi Hứa Hướng Tiền, giọng khàn đặc,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!