Chương 11: Không sao đâu em...

Lục Cảnh Văn về đến nhà, tắm rửa xong liền đi lên thư phòng, tìm một cuốn sách quản trị kinh doanh đọc khoảng hai tiếng, sau đó lại đi xem Lục Cảnh Nhiên một chút, rồi mới trở về phòng ngủ của mình.

Anh ấn công tắc, ánh đèn ấm áp dịu dàng tràn ngập căn phòng, chiếu sáng mọi ngóc ngách.

Lục Cảnh Văn đặt ngón tay lên tủ đầu giường, ánh mắt nhìn về phía ban công.  Một lát sau, điện thoại anh reo lên.

Phương Diên Đình gọi video cho anh.

Lục Cảnh Văn ấn nút nghe, trên màn hình hiện ra một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng. Anh ta trông rất nho nhã, đeo một cặp kính gọng nửa viền, toát lên vẻ lịch sự, nho nhã.

Phương Diên Đình nhướn mày: "Tôi cứ tưởng cậu sẽ không nghe máy chứ?"

"Đây đâu phải giờ làm việc," Lục Cảnh Văn bình tĩnh nói, "Cậu có việc gì không?"

"Không có gì, tôi chỉ sợ cậu bận quá không xem tin nhắn, nên gọi điện báo cho cậu biết buổi họp lớp của chúng ta là vào tối 23, bảy giờ," Phương Diên Đình nói, "Địa điểm là ở quán bar Sky."

Sắc mặt Lục Cảnh Văn hơi thay đổi, sao lại là nơi này nữa.

Nhưng anh chỉ nói: "Biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ."

Phương Diên Đình làm dấu OK, sau đó ánh mắt anh ta chợt dừng lại, không nhịn được nói: "Mỗi lần nhìn thấy tủ trưng bày của cậu, tôi lại thấy sởn gai ốc."

"Vì sao?" Lục Cảnh Văn nghiêm túc hỏi.

Phương Diên Đình thành thật trả lời: "Vì nó trông như đồ của một kẻ có vấn đề về thần kinh."

Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Mà hiệu quả dọa người thì khỏi phải bàn."

Lục Cảnh Văn: "..."

Hai người nói chuyện phiếm một lúc rồi mới tắt máy.

Lục Cảnh Văn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quay người nhìn bức tường phía sau.

Một dãy tủ trưng bày đứng lặng lẽ dưới ánh đèn, chúng được tạo thành từ bốn tủ lớn riêng biệt, mỗi tủ đều có khóa mật mã.

Bên trong chứa rất nhiều thứ, kỳ lạ đủ loại, không thiếu thứ gì.

"Thôi được rồi," Lục Cảnh Văn nhìn tủ trưng bày, trong lòng có chút bất đắc dĩ, "Phương Diên Đình nói đúng, trông nó đúng là hơi bệnh hoạn thật."

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng mấy khúc xương kia thôi cũng đủ dọa người rồi.

Hầu hết những thứ này đều có từ rất lâu, cơ bản là Lục Cảnh Văn đã sưu tầm từ mười mấy năm trước.

Bộ đồng phục là anh mặc khi học cấp ba, còn mấy mẫu vật động vật kia là những con vật nhỏ mà anh nuôi trong khoảng thời gian đó.

Ngoại trừ con chó con Labrador là được mua đàng hoàng, còn lại đều là thú hoang, nhưng con Labrador đó là chó bị bệnh, mua về không lâu thì chết, ba con mèo nhỏ kia cũng lần lượt ra đi.

Nhưng sự thật là, trong khoảng thời gian đó, anh thực sự có vấn đề.

Năm 16 tuổi, Lục Cảnh Văn từng bị ông nội đưa đến trung tâm cai nghiện đồng tính, ở đó hai tháng, bị phương pháp trị liệu ác cảm hành hạ đến thân tàn ma dại.

Cuối cùng, mẹ anh, Tống Nhã Đồng, phát hiện Lục Cảnh Văn đã lâu không liên lạc với mình, cũng không cập nhật mạng xã hội, bà cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền thuê thám tử tư ở nước ngoài, sau đó bí mật về nước điều tra, nắm được bằng chứng rồi mới tìm hơn mười cảnh sát, kiểm tra trung tâm cai nghiện, mới đưa anh ra khỏi không gian kín mít tăm tối đó.

Trung tâm cai nghiện không thể "chữa" được đồng tính, bởi vì bản thân nó không phải là một căn bệnh, cưỡng ép cai nghiện chỉ khiến người ta trở nên không ra gì, không yêu được phụ nữ, cũng chẳng dám đến gần đàn ông.

Tống Nhã Đồng biết rõ điều này, vì vậy bà rất tức giận, chỉ trích hành động của họ sẽ hủy hoại cả cuộc đời Lục Cảnh Văn, thậm chí còn định làm ầm lên tòa án với nhà họ Lục. Lục lão gia biết mình sai, cuối cùng miễn cưỡng xin lỗi Lục Cảnh Văn, đồng thời cam đoan sẽ không đưa anh đến trung tâm cai nghiện nữa.

Nhưng đáng tiếc, lời xin lỗi chỉ là sự thỏa hiệp bề ngoài, Lục lão gia biết chắc Tống Nhã Đồng không thể ở bên Lục Cảnh Văn mãi, nên sau khi bà đi, ông lại bắt đầu dùng những cách khác để "chữa khỏi" căn bệnh "đồng tính luyến ái" của Lục Cảnh Văn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!