Ánh đèn chớp nhá xé toạc không gian quán bar. Nam thanh nữ tú lắc lư theo điệu nhạc sôi động, tiếng hò reo, la ó ầm ĩ đến nhức đầu.
Giữa sàn nhảy, ba cây cột dựng đứng sừng sững.
Một cô nàng ăn mặc thiếu vải, tay cầm mic, gào lên những nốt cao. Đến đoạn cao trào, ba cậu trai mặc váy ngắn, chân đi giày cao gót bất ngờ nhảy lên sân khấu, bám lấy ba cây cột.
Wooo! Tiếng hò reo vang dội khắp quán bar.
Ba chàng trai uốn éo, khiêu khích, những động tác đầy quyến rũ, phóng khoáng và táo bạo.
Chàng trai ở giữa bỗng chốc móc chân lên cột, xoay người một vòng rồi trượt dài xuống.
Mái tóc vốn được búi gọn giờ xõa tung, đôi giày cao gót buộc dây màu đỏ chạm đất, phần bụng với cơ bắp săn chắc cọ xát vào lớp thép lạnh lẽo.
Đám đông bên dưới cười rộ, hò hét, yêu cầu họ cởi bỏ lớp áo lót thể thao đang mặc.
Hai người bên cạnh nhanh chóng lột đồ, riêng chàng trai tóc đen ngang vai ở giữa vẫn bất động. Cậu chỉ hơi vén áo lên rồi nhanh chóng thả xuống.
Hành động nửa vời ấy càng kích thích đám đông cuồng nhiệt. Không biết ai quá khích, hất cả ly rượu lên sân khấu.
Lâm Bắc Thạch thấy lạnh toát, cả áo ướt sũng, làm lộ rõ từng múi cơ bắp.
Một chút rượu còn đọng lại trên môi, cậu theo bản năng liếm nó.
Tiếng hò reo lại nổi lên khi một nhóm vũ công nữ bước lên sân khấu. Màn trình diễn múa cột của các chàng trai tạm thời kết thúc.
Lâm Bắc Thạch bước xuống khỏi sân khấu trên đôi giày cao gót 8 phân. Dọc đường đi, những ánh mắt dò xét cứ dán chặt vào cậu. Có người nhét tiền, nhét đủ thứ linh tinh vào tay cậu, tranh thủ sờ soạng. Thậm chí, có kẻ còn dúi cả danh thiếp.
Lâm Bắc Thạch khéo léo né tránh những bàn tay hư hỏng, vẫn nhận hết những thứ được dúi vào tay, cúi đầu khép nép với mấy vị khách sộp nhưng không tiếp xúc quá nhiều, rồi nhanh chóng len vào đám đông.
Tiếng giày cao gót lách tách nhỏ bé giữa không gian ồn ào của quán bar. Những sợi dây đỏ chằng chịt từ mắt cá chân đến tận dưới đầu gối. Vì buộc quá chặt, Lâm Bắc Thạch đi được vài bước đã thấy khó chịu. Cúi xuống nhìn, đúng là đã hằn lên vài vệt đỏ.
Lâm Bắc Thạch khẽ tặc lưỡi, đi về phía cửa sau.
Cả buổi tối cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ này, lười thay.
Tối nay cậu diễn bốn tiết mục, hai tiết mục múa cột và hai tiết mục nhảy tập thể cùng các chị gái.
Ngoài ra còn tiếp vài vị khách VIP, uống đủ loại rượu như nước lã.
Dù sao khách uống càng nhiều, tiền boa càng hậu hĩnh.
Vào đến phòng nghỉ, cậu mở tủ đồ cá nhân, thấy bộ quần áo thường ngày đã biến mất.
Chỉ còn lại chiếc điện thoại màn hình nứt như mạng nhện nằm trơ trọi.
Lâm Bắc Thạch: .......
Cái này mà cũng mất được á?
Bộ đồ của cậu chỉ là cái áo phông rách với cái quần đùi, thêm đôi dép tổ ong bong keo, có gì mà lấy chứ?
Thà lấy cái điện thoại còn hơn, ít ra cũng là cục sắt vụn, cân lên còn bán được.
Chắc là ai đó rách đồ nên mượn tạm của cậu rồi.
Tiếng chuông điện thoại rộn ràng vang lên
"Chúc mừng phát tài! Chúc mừng thành công! Điều tốt xin đến! Điều xấu xin đi!". Lâm Bắc Thạch vội vàng nhặt điện thoại từ trong tủ, áp vào tai, giọng nói tuỳ tiện A lô?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!