Chương 9: (Vô Đề)

Nghe nói, trước khi chết, anh ta muốn kéo theo Kỷ Điềm Điềm cùng chết.

Anh ta đốt biệt thự, nhưng không ngờ Kỷ Điềm Điềm lại tỉnh lại giữa chừng.

Giang Văn Cảnh c.h.ế. t trong ngọn lửa lớn.

Kỷ Điềm Điềm không chết, nhưng lại bị hủy dung.

Cuối cùng, vẫn là Đoàn Tử Ngọc vay tiền giúp cô ta trả hết viện phí.

18

Nửa năm sau, tôi cùng Triệu Mạt Nhi và mấy người bạn thân tụ tập ở quán bar của một người quen.

Sau khi chơi vài vòng trò chơi, cửa phòng bao bất ngờ bị đẩy ra.

Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên từ cửa.

"Lâm Nhược Tuyết, mấy gã đàn ông này là ai?!"

"Sao cô lại ở cùng với bọn họ?!"

Tôi cau mày nhìn về phía người đến, không ai khác.

Chính là Đoàn Tử Ngọc.

Anh ta trông tiều tụy hơn nhiều, cũng già đi kha khá.

Nhưng hiển nhiên, xã hội này vẫn chưa đủ để mài mòn hết những góc cạnh của anh ta, đến mức giờ còn dám chất vấn tôi như vậy.

Đoàn Tử Ngọc sải bước đến trước mặt tôi, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy giận dữ nhìn thẳng vào tôi.

"Lâm Nhược Tuyết, đứng dậy! Bây giờ theo tôi về!"

Triệu Mạt Nhi và mấy người bạn tôi đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi lúc đó đã hơi say, ánh mắt mơ hồ nhìn Đoàn Tử Ngọc.

Thấy anh ta dám kéo tay tôi, tôi chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp vung tay tát cho một cái.

"Anh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi?"

Đoàn Tử Ngọc ôm mặt, như thể lúc này mới sực nhớ ra, giữa chúng tôi bây giờ chẳng còn mối quan hệ gì cả.

Thực ra thì trước giờ cũng chưa từng bắt đầu.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn không buông tay tôi ra.

Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, giọng khẩn thiết.

"Nhược Tuyết, anh thật sự biết mình sai rồi. Em... em không thể bỏ rơi anh được..."

Tôi túm lấy tóc Đoàn Tử Ngọc, dốc cả ly rượu đổ thẳng vào mặt anh ta.

Ngực anh ta phập phồng dữ dội, nhưng vẫn cố gắng nén xuống, gượng gạo nở một nụ cười.

Mà tôi thì, chẳng thèm đoái hoài.

Ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!