Chương 7: (Vô Đề)

Lập tức sắp xếp vào chương trình sống còn trong phòng kín, tiện thể nhận vài vai trong phim hài.

Người kia rất giỏi tạo couple.

Nhanh chóng gửi đến chương trình tình yêu cho họ tha hồ tỏa sáng.

Người nọ có diễn xuất tốt, lại còn là kẻ thù không đội trời chung của Đoàn Tử Ngọc.

Lập tức nhét vài phim b.o. m tấn, dù là vai quần chúng cũng phải đưa vào.

Sau khi chọn lọc xong, tôi thoải mái ngả người lên ghế sofa.

Đàn ông sao sánh bằng kiếm tiền chứ.

Đám nhân tài này đều là cây hái ra tiền của tôi cả.

Đúng lúc tôi đang vui vẻ, các bình luận trước mắt lại ra phá hỏng tâm trạng của tôi. 

[Aizz, hiện tại bên phía Đoàn Tử Ngọc đang bị bệnh viện thúc nợ. Trong nguyên tác, khi Lâm Nhược Tuyết nhập viện nghe được chuyện này đã giúp mẹ anh ta thanh toán toàn bộ viện phí.]

[Nhưng bây giờ Lâm Nhược Tuyết khỏe mạnh, căn bản không có cơ hội đến bệnh viện, thế nên cũng không thanh toán khoản đó. Giờ Đoàn Tử Ngọc đang rối như tơ vò.]

[Anh ta chính là vì cứu mẹ mới bước chân vào giới giải trí.]

[Nữ phụ ơi, giúp Đoàn Tử Ngọc đi mà, chị giàu vậy, cũng chẳng thiếu gì mấy đồng đó đâu, đúng không?]

[Đúng đúng, chỉ cần Lâm Nhược Tuyết giúp mẹ Đoàn đóng viện phí, sau khi bà ta khỏe lại nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.]

Tôi nhìn những bình luận này cười lạnh. 

Tại sao có những người lại có ham muốn chiếm hữu tiền của người khác đến vậy?

Tôi có tiền là chuyện của tôi, tôi tiêu cho ai cũng là quyền của tôi.

Còn chuyện mẹ Đoàn có thay đổi cách nhìn hay không, thì càng chẳng cần thiết.

Trong kịch bản, dù tôi trả hết viện phí, giúp bà ta vượt qua cơn nguy kịch.

Nhưng khi biết tôi bao nuôi Đoàn Tử Ngọc, bà ta vẫn ra sức nhục mạ tôi.

Bà ta cho rằng sở dĩ tôi trả hết viện phí hoàn toàn là nhắm vào con trai bà ta. 

Không chỉ mắng tôi lẳng lơ, còn chế giễu tôi là đồ tàn phế.

Nếu không sợ chuyện này bại lộ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Đoàn Tử Ngọc.

Bà ta đã sớm livestream bóc phốt tôi ngoại tình trong hôn nhân, còn bao nuôi trai trẻ.

Nghiệp kiếp trước, quả báo kiếp này.

Mẹ Đoàn đã không phải là người biết ơn báo đáp, vậy tôi cũng không cần phải làm một tên ngốc rải tiền. 

Tôi nghĩ vậy.

Nhưng khi tôi vừa ra đến bãi đậu xe của công ty, đã bị Đoàn Tử Ngọc chặn trước xe.

Anh ta nhục nhã mà khó chịu tiến về phía tôi, trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Lâm Nhược Tuyết, tôi biết bây giờ cô muốn tôi khuất phục trước cô!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!