Chương 4: (Vô Đề)

Ngực Giang Văn Cảnh phập phồng dữ dội.

Một lúc sau, anh ta bỗng nhìn tôi chằm chằm.

"Lâm Nhược Tuyết, có phải em cũng trùng sinh rồi không?"

"Anh biết kiếp trước là anh có lỗi với em, nhưng sau khi mất đi em, anh thật sự đã hối hận rồi."

"Nhược Tuyết, anh xin em giúp anh một lần được không? Giờ anh mất đi đôi chân, nếu em còn hủy hôn với anh, anh thật sự sẽ mất tất cả!"

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn người ngu:

"Giữa ban ngày ban mặt anh phát rồ gì vậy, chẳng lẽ lúc bị đè trúng còn đập luôn đầu rồi?"

"Trùng sinh cái gì, kiếp trước cái gì? Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả?"

Bàn tay Giang Văn Cảnh siết chặt ga giường đến trắng bệch cả ngón tay.

Đột nhiên, sắc mặt anh ta biến đổi dữ dội.

Vài giây sau, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ giường.

Anh ta... đi nặng rồi.

Tôi bịt mũi, lùi lại liên tục với vẻ mặt ghê tởm.

Vừa lùi vừa nói:

"Đã lớn như vậy rồi mà ngay cả đại tiểu tiện cũng không kiểm soát nổi."

Giang Văn Cảnh như suy sụp hoàn toàn.

Mắt anh ta đầy tơ máu, gào lên với tôi:

"Cút! Cô cút cho tôi!"

"Lúc đó tại sao cô không kéo tôi lại?!" 

"Tại sao người bị cụt chân lại là tôi chứ không phải cô?!"

Vừa nói, gương mặt anh ta dữ tợn, giơ gối lên ném mạnh về phía tôi.

Tôi thậm chí còn không thèm né.

Một người vừa ra khỏi ICU, tay chân yếu ớt, cái gối chưa tới gần tôi đã rơi xuống đất.

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh anh ta phát điên, đến khi anh ta kiệt sức ngã vật ra giường thở hổn hển, tôi mới nhẹ nhàng nói thêm một câu:

"Nói thật thì người anh nên trách nhất là Kỷ Điềm Điềm. Nếu lúc đó cô ta có chút bản lĩnh, đưa anh vào viện sớm hơn, thì cái chân thứ ba của anh cũng không đến mức phải cắt."

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Đối với màn kịch chó cắn chó sắp tới này, tôi rất mong chờ.

8

Ngày tôi xuất viện, Giang Văn Cảnh cũng xuất viện theo.

Cả người anh ta ngồi trên xe lăn, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!