Chương 3: (Vô Đề)

Bên ngoài phòng bệnh, Kỷ Điềm Điềm vẫn tiếp tục lớn tiếng:

"Cô Lâm, cho dù cô chê anh Giang bị tàn phế, thì anh ta cũng là chồng sắp cưới của cô."

"Anh ta hiện đang hôn mê trong ICU, vậy mà cô chẳng buồn nhìn lấy một lần."

"Nếu khi đó cô chịu kéo anh Giang lại, có lẽ anh ta cũng sẽ không thành ra như vậy."

Hay thật, đúng kiểu bẻ cong sự thật.

Trong livestream, Kỷ Điềm Điềm không nhắc đến chút gì về mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Giang Văn Cảnh, cũng chẳng nói rằng chính vì cô ta mà Giang Văn Cảnh mới bị tàn tật.

Làm gì có chuyện tôi để Kỷ Điềm Điềm đổ cái nồi này lên đầu tôi được?

Tôi mở cửa phòng bệnh, nhìn cô ta đang rưng rưng nước mắt như hoa lê trong mưa, khoanh tay lạnh lùng nói:

"Câu đó đáng ra phải hỏi cô mới đúng. Cô có thời gian không ở bên Giang Văn Cảnh mà canh chừng, lại chạy tới đây làm loạn là sao?"

Kỷ Điềm Điềm thấy tôi bước ra, nước mắt rưng rưng nhìn tôi:

"Cô Lâm, tôi biết giờ cô chê anh Giang, nhưng chẳng lẽ cô không để tâm đến tình cảm bao năm qua của hai người sao?"

Nhìn cô ta cứ không ngừng hắt nước bẩn lên đầu tôi, thậm chí còn định đạo đức cưỡng ép, tôi lạnh lùng cười:

"Chẳng phải Giang Văn Cảnh vì cứu cô mà mới tàn phế sao?"

"Cũng chính vì cô mà anh ta mới lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất."

"Giờ cô có thời gian đến đây rao giảng đạo đức với tôi, lại không có thời gian ở cạnh người cứu mạng mình. Lương tâm cô bị chó gặm rồi à?"

Kỷ Điềm Điềm bị tôi dồn dập chất vấn đến sững sờ.

Cô ta vừa định mở miệng, tôi đã bốp một cái tát thẳng vào mặt.

"Cái tát này là tôi thay bản thân mình đánh cô, cái thứ chen chân vào chuyện tình cảm người khác."

Kỷ Điềm Điềm ôm má, mặt ngỡ ngàng hoảng sợ nhìn tôi.

Cái tát thứ hai nối tiếp ngay sau đó. 

Bốp!

"Cái tát này là thay Giang Văn Cảnh đánh cô."

"Cô Kỷ à, làm người thì nên có lương tâm. Không nói Giang Văn Cảnh là người cứu mạng cô, chỉ nói những năm qua nhà họ Giang chu cấp cho cô, cô cũng nên biết ơn biết nghĩa chứ?"

Tôi vừa tát vừa nói, cả người như hóa thành nữ nữ hoàng tát người.

Trước kia tôi chưa từng nghĩ, tát người mà lại có thể sảng khoái đến thế.

Chẳng mấy chốc, Kỷ Điềm Điềm đã bị tôi tát cho mặt sưng vù như đầu heo ngay trên livestream.

Tôi bỏ lại một câu:

"Giang Văn Cảnh vì cô mà mất đi đôi chân, thậm chí còn mất khả năng sinh con, chắc chắn cô sẽ phải chịu trách nhiệm với anh ta, đúng không?"

Nói xong, tôi quay lưng rời đi.

Kỷ Điềm Điềm ôm mặt, nước mắt đọng lại trên gò má, cả người đã bị tát đến ngơ ngác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!