[Ban đầu tôi thật sự rất thích couple Kỷ Điềm Điềm và Giang Văn Cảnh, nhưng sau khi xem đoạn động đất, tôi quay xe rồi.]
[Lúc Giang Văn Cảnh sắp bị đá đè, Kỷ Điềm Điềm không thể đẩy anh ta ra à? Dù có mất hai chân thì cũng sẽ nhận được sự thương xót của nam chính mà.]
[Còn nữa, Giang Văn Cảnh bị đè dưới đá, Kỷ Điềm Điềm chẳng lẽ không nên đi tìm người cứu sao? Cô ta chỉ biết nằm lên người anh ta mà khóc, chẳng lẽ nước mắt cô ta có trộn thuốc giảm đau à?]
[Cái khúc gọi điện thoại còn làm tôi còn bực hơn, cứ khóc, khóc mãi, Giang Văn Cảnh bị cô ta khóc cho đến hết phúc luôn rồi, không hiểu cô ta lấy đâu ra nhiều nước mắt thế.]
[Rõ ràng chỉ cần một câu nói là xong, cô ta lại mất ba tiếng để giải thích, nếu Giang Văn Cảnh được cứu chữa sớm hơn, có khi thương tích cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.]
Tôi vừa nhai hạt dưa vừa xem bình luận cãi nhau, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Đúng lúc đó, người anh nuôi Bạch Yến Lang của tôi xuất hiện.
Bạch Yến Lang là con trai của tài xế của ba tôi.
Năm tôi bảy tuổi, tài xế của ba do lái xe khi quá mệt mà gây tai nạn.
Ba tôi chỉ bị thương nhẹ, nhưng bác tài thì bị thương nặng và qua đời.
Ba vì nghĩa tình nhiều năm với bác tài nên đã nhận nuôi Bạch Yến Lang.
Ai ngờ Bạch Yến Lang đúng là loại chó vong ân.
Trong kịch bản được các bình luận tiết lộ.
Sau khi tôi tàn phế và gả cho Giang Văn Cảnh không bao lâu, ba tôi bất ngờ qua đời.
Bạch Yến Lang thâu tóm toàn bộ Tập đoàn Lâm thị,
Còn đổi chữ Lâm thành Bạch.
Về sau, anh ta thậm chí còn trở thành chó si tình của Kỷ Điềm Điềm,
Còn vì cô ta mà chính tay đưa tôi vào chỗ chết.
Tôi vừa nghĩ tới mấy tình tiết này, ánh mắt đã lạnh dần.
Ngay khi bước vào phòng, Bạch Yến Lang đã nhíu mày trách mắng:
"Lâm Nhược Tuyết, chồng sắp cưới của em đang nằm trong ICU mà em còn có tâm trạng ăn hạt dưa à?!"
Tôi vốc một nắm vỏ hạt dưa ném thẳng vào mặt anh ta:
"Thích thì tôi cho anh ngửi thử mùi vị nhé."
Sắc mặt Bạch Yến Lang tái mét, sự giận dữ bùng nổ trong mắt anh ta dường như có thể thiêu c.h.ế. t tôi.
Hàng lông mày nhíu chặt như có thể kẹp c.h.ế. t một con ruồi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
"Lâm Nhược Tuyết, em có được dạy dỗ không vậy?!"Anh hỏi em, ai cho phép em tự ý hủy hôn với nhà họ Giang?! Đừng nói Giang Văn Cảnh chỉ bị tàn phế, dù cậu ta có chết, em cũng phải gả qua đó!Em tưởng em là đại tiểu thư thì có thể muốn gì làm nấy à? Em nên nhớ thân phận của mình, giá trị duy nhất của em chính là để liên hôn!Em là một người phụ nữ...
"Tôi vớ lấy cái ly sứ bên cạnh, ném thẳng vào cái mặt đầy mùi bố đời của anh ta, ngắt lời anh ta ngay tại chỗ. Chỉ nghe thấy một tiếng"choang
"giòn tan, chiếc cốc sứ trúng ngay trán Bạch Yến Lang. Trong khoảnh khắc, trên trán Bạch Yến Lang đã rỉ ra một vệt m.á. u đỏ tươi. Bạch Yến Lang theo phản xạ ôm trán, trừng mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc không tin nổi. Tôi nhếch môi, nhìn anh ta chậm rãi mở miệng:"Cho phép? Anh là cái thá gì mà tôi phải xin phép anh cơ?Anh còn tưởng mình là anh trai tôi thật đấy à?Anh chẳng qua chỉ là con ch. ó mà nhà họ Lâm tôi nuôi mà thôi, lấy tư cách gì mà đứng đây sủa loạn hả?"
4
Không, nói anh ta là chó thì cũng còn là nâng giá cho Bạch Yến Lang rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!