Chương 14: (Vô Đề)

Có những người khi còn ở bên cạnh, bạn lại không biết trân trọng.

Chỉ đến khi mất đi, mới hiểu được họ quan trọng nhường nào.

Lâm Nhược Tuyết chính là người như vậy.

Cô ấy như không khí, quan trọng đến nghẹt thở, nhưng lại quá dễ bị người ta lãng quên.

Chỉ đến lúc mất đi, mới thấm thía sự đau đớn ngạt thở ấy.

Sau khi trùng sinh, tôi bù đắp được tiếc nuối năm xưa vì đã không chấp nhận để cô ấy bao nuôi.

Nhưng lại xuất hiện nhiều tiếc nuối khác.

Mẹ tôi vì không được điều trị kịp thời mà qua đời.

Sau khi Kỷ Điềm Điềm bị hủy dung, cô ta trở nên điên loạn, khiến tôi không thể chịu nổi.

Chính lúc đó, tôi mới bàng hoàng nhận ra, thì ra kiếp trước tôi đã có tình cảm với Lâm Nhược Tuyết từ sớm rồi.

Nhưng lòng tự tôn của tôi lại không cho phép tôi thừa nhận.

Sau này, trong một lần ở quán bar, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô ấy.

Tôi buông bỏ toàn bộ sự kiêu ngạo.

Thậm chí còn quỳ xuống, nắm lấy vạt áo của cô ấy.

Vậy mà vẫn không đổi lấy được một ánh nhìn của cô ấy.

Nhưng may mắn thay, trên đời này người ngốc nghếch nhận đá là ngọc không chỉ có một mình tôi.

Ngoại truyện Triệu Mạt Nhi

1

Tôi, Lâm Nhược Tuyết và Giang Văn Cảnh cùng lớn lên với nhau.

Nhưng từ nhỏ, tôi đã thấy tên Giang Văn Cảnh này thật chướng mắt.

Ai bảo bạn thân với bạn trai thì vĩnh viễn là kẻ thù không đội trời chung chứ?

Lên đến cấp ba, tôi lại càng thấy anh ta gai mắt.

Tất nhiên, kéo theo cả ông anh trai của Lâm Nhược Tuyết nữa.

Cái bản mặt ấy lúc nào cũng nghênh ngang như thể muốn khắc mấy chữ

"Tôi là đại thiếu gia nhà họ Lâm" lên trán.

Vì vậy, tôi ngày nào cũng lải nhải bên tai Lâm Nhược Tuyết:

"Cái thằng Giang Văn Cảnh này, nhìn phát biết ngay là đồ lăng nhăng!"

"Còn thằng Bạch Yến Lăng kia nữa, y chang đồ vong ơn bội nghĩa!"

Hôm xảy ra động đất, tự dưng tôi thấy trong lòng bất an.

Khi tôi vội vã chạy đến bệnh viện, cảnh tượng đập vào mắt là Lâm Nhược Tuyết toàn thân đẫm m.á. u nằm trên giường bệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!