Tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ hoảng loạn, sẽ hối lỗi.
Nhưng không.
Gương mặt cô ấy bình thản không gợn sóng.
Cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
"Việc tôi đang làm bây giờ, không phải chính là những gì anh từng làm với tôi sao?"
"Chẳng lẽ anh được phép phản bội, còn tôi thì không?"
Hôm đó, tôi nổi điên đập phá tất cả mọi thứ có thể trong biệt thự, sau đó đưa Lâm Nhược Tuyết vào bệnh viện tâm thần.
Lúc rời đi, tôi nhìn bóng lưng cô ấy.
Theo bản năng thốt lên:
"Lâm Nhược Tuyết, ba cô đã mất, bây giờ nhà họ Lâm không còn ai có thể chống lưng cho cô nữa. Chỉ cần cô nhận sai, tôi sẽ đưa cô về."
Nhưng cô ấy vẫn kiên cường đến cùng.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy vẫn không chịu cúi đầu.
Sau này, tôi và Kỷ Điềm Điềm lập gia đình mới.
Mỗi khi đêm khuya mộng mị, tôi luôn mơ thấy dáng vẻ của Lâm Nhược Tuyết trong ký ức.
Thế là, tôi muộn màng nhận ra.
Có lẽ người tôi thực sự yêu là Lâm Nhược Tuyết.
Tôi từng có được cô ấy, rồi lại đánh mất cô ấy.
Sau này, khi tôi nằm trên giường bệnh, đeo máy thở.
Tôi chợt nhớ đến câu nói mình từng thốt ra khi lạnh nhạt với cô ấy:
"Nếu có thể, tôi thà người mất đi đôi chân là tôi."
Sau đó, tôi trùng sinh.
Trở về khoảnh khắc khi tôi mất đi đôi chân, trở thành một kẻ tàn phế.
3
Khi tôi tỉnh lại, cơn đau ở nửa thân dưới khiến tôi sống không bằng chết.
Tôi không hiểu tại sao sau khi trùng sinh, người bị tàn phế lại là tôi.
Nhưng tôi biết, cơ thể hiện tại sẽ khiến tôi mất đi tất cả những gì thuộc về nhà họ Giang.
Nhược Tuyết… đúng rồi, tôi phải đi tìm Lâm Nhược Tuyết.
Cô ấy yêu tôi đến mức sẵn sàng c.h.ế. t thay cho tôi.
Vì thế, nhất định cô ấy sẽ không chê bai tôi.
Nhưng tôi đã thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!