Vào khoảnh khắc trận động đất ập đến, tôi đang định nắm lấy tay chồng chưa cưới thì trước mắt bỗng nhiên hiện ra một loạt dòng bình luận.
[Chính là lần này, nữ phụ ác độc chẳng qua chỉ vì cứu nam chính mà bị tàn phế hai chân, thế mà cô ấy còn dùng đạo đức để ép buộc anh ta cưới mình!]
[Nếu không có cô ấy, cặp đôi ngọt ngào của chúng ta đâu phải bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.]
[Cô ấy mất chỉ một đôi chân, còn nam nữ chính của chúng ta thì mất tình yêu đấy!]
Bàn tay đang vươn ra vội vàng rụt về nhét vào túi quần.
Cốt truyện à, anh ta tàn phế thì thôi, đừng bắt tôi cũng phải tàn phế theo nhé.
1
[Gì đây, sao nữ phụ không ngăn nam chính đi tìm nữ chính?]
[Theo kịch bản thì chẳng phải nữ phụ nên đi theo sau nam chính, vào lúc nguy cấp thì đẩy anh ta ra, để bức tường sập xuống đè gãy hai chân cô ấy à?]
[Nếu nữ phụ không đẩy nam chính ra, vậy nam chính biết làm sao bây giờ?]
Làm sao ư? Tất nhiên là mặc kệ rồi.
Dù sao thì c.h.ế. t đạo hữu còn hơn c.h.ế. t bần đạo.
Chân anh ta là chân, còn chân tôi thì không phải chắc?
Mất cái gì mà gọi là tình yêu?
Giờ tôi muốn xem thử, tình yêu đổi lấy bằng một đôi chân rốt cuộc quý giá đến mức nào!
Trong màn hình trước mắt tôi dày đặc những dòng bình luận, một nửa là chửi tôi, nửa còn lại thì điên cuồng gán ghép nữ chính với người khác.
Tôi nghiêm túc thu thập thông tin từ những dòng bình luận đó, biết được thế giới tôi đang sống là trong một cuốn tiểu thuyết gương vỡ lại lành xoay quanh nam nữ chính.
Mà tôi chính là nữ phụ ác độc chuyên phá hoại họ.
Thật buồn cười.
Cái gọi là nữ phụ ác độc, chẳng qua chỉ là mấy câu tôi nhắc nhở chồng chưa cưới của mình khi biết anh ta có qua lại thân mật với học sinh nghèo từng được anh ta tài trợ tên là Kỷ Điềm Điềm.
Vậy mà trong mắt những người bình luận này, việc đó lại là tôi liên tục chèn ép nữ chính Kỷ Điềm Điềm.
Trong cốt truyện, Giang Văn Cảnh trên đường đi tìm Kỷ Điềm Điềm sẽ gặp nguy hiểm, còn tôi vì cứu anh ta mà mất đi đôi chân, đổi lấy việc anh ta thực hiện hôn ước.
Vì vậy mà Kỷ Điềm Điềm đau lòng khôn xiết, lựa chọn ở bên với nam phụ là thanh mai trúc mã của cô ta.
Đến ngày Kỷ Điềm Điềm công khai bạn trai trên vòng bạn bè, Giang Văn Cảnh nổi điên, bắt đầu ba năm bạo lực, lạnh lùng với tôi.
Ngay cả nhóm anh em của Giang Văn Cảnh cũng cho rằng chính tôi là người chia rẽ anh ta và Kỷ Điềm Điềm.
Tôi trở nên hắc hóa, điên loạn, mất kiểm soát, cuối cùng bị Giang Văn Cảnh đưa vào bệnh viện tâm thần.
Kết cục, tôi bị người anh nuôi của mình tiêm kali clorua vào tĩnh mạch với danh nghĩa kết thúc mọi đau khổ.
Còn Giang Văn Cảnh và Kỷ Điềm Điềm nối lại tình xưa, bước vào nửa đời sau ngọt ngào và đầy cưng chiều.
Ngay khi biết được cốt truyện này, tôi đã tức đến mức bật cười.
Tác giả nào lên cơn thần kinh mới viết ra một cái cốt truyện tam quan vặn vẹo thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!