Chương 3: (Vô Đề)

1

Buổi tối, Lô Tu Hòa online, giục cậu mau gánh cậu ta chơi, liền có mấy viewer xếp hàng muốn cậu rút thưởng.

Cậu đang định mở, thì có điện thoại gọi tới, mà người gọi lại chính là Lô Tu Hòa trong phòng game.

Không biết thằng bạn đang nghĩ gì, Dụ Diên hơi do dự, tắt micrô tiếp điện thoại. [tắt mic trong game nhé.]

"Gì vậy?"

"Dụ Diên, bữa nay ông đừng kéo viewer nữa." Lô Tu Hòa nói, "Tiểu Thụy cùng Ba Ba đang onl, vừa nãy tìm tôi, nói là muốn chơi cùng tôi với ông."

Tiểu Thụy cùng Ba Ba là bạn bè thường hay chơi cùng quán net với Dụ Diên, sau đó bọn họ thi lên đại học, dần dần cậu cắt đứt liên hệ với bọn họ.

"OK, cậu bảo bọn họ vào đi."

Rất nhanh sau đó, bốn người ở chung một phòng.

"Cái quỷ gì vậy, ngồi canh ở Trực tiếp cả ngày trời, kết quả là không chơi cùng viewer? Lãng phí thời gian của tôi quá."

"1, đi đây, chán."

"Không xem thì cút, tìm cảm giác tồn tại à?"

Dụ Diên ngoảnh mặt làm ngơ với những bình luận này.

Có người nói thoát live, nhưng người xem Trực tiếp không những giảm mà còn tăng. Hơn nữa ngày hôm qua cũng xem như cậu rút ra được bài học, tuy trước đó vận may có hơi tốt, viewer gặp phải đều rất thú vị, nhưng dù sao cũng chỉ thuộc thiểu số. Mà nhiều hơn là người chơi với trình độ gà mờ, suy nghĩ bất đồng.

Thậm chí hôm qua còn có một viewer, mở micrô đọc ID wechat bán giầy nhái...

"Tiểu Diên, đã lâu không gặp ha." Tiểu Thụy cười ha hả, "Khi nào rảnh ra ngoài nhậu đi."

"OK." Dụ Diên nói, "Chơi bản đồ nào?"

"Ừ... Sanhok đi."

Tiểu Thụy cùng Ba Ba đều là người chơi trung thành của tựa game bắn súng, tuy kỹ năng thao tác không bằng Dụ Diên, nhưng mạnh hơn nhiều so với Lô Tu Hòa.

Bốn người nhảy Paradise resort.

"Chỗ tôi có hai người nhảy." Ba Ba nói.

"Chỗ tôi không có ai, mà còn dư khẩu AK này, ai muốn thì qua lấy." Dụ Diên nói xong, dùng AKM trong tay sấy cho kẻ địch đối diện bay cho kịp chuyến mới tại chỗ.

"Không lấy." Lô Tu Hòa cười cậu, "Chỉ có loại người châu Phi như cậu mới cho AK là súng tốt, trừ khi là 98K hay M24, còn những loại khác đều không đáng để tôi ngàn dặm xa xôi chạy đến."

Dụ Diên quét nhìn bản đồ, ước chừng khoảng cách giữa cậu cùng Lô Tu Hòa, cười nhạo: "Chỉ có hơn 60m để chạy tới thật đúng là cực cho cậu nhở. Tôi là đang hỏi Ba Ba với Tiểu Thụy, cậu cầm AK... Lúc sấy chẳng phải giật tung lên trời sao."

AKM là một khẩu súng có độ giật rất lớn, nếu ghìm súng không tốt, mà để người chơi kỹ thuật yếu sấy hết mấy chục viên đạn, sẽ làm nòng súng bay thẳng lên trời.

Lô Tu Hòa: "Ề, có gì thì từ từ nói, sao ông cứ phải công kích cá nhân tôi."

Khu resort này khá ít nhà, không lâu sau, cuộc chiến khói lửa dần bình ổn.

Thành công tiếp tục sống sót chính là team Dụ Diên.

"Streamer tạm tắt hack đi, mở nhiều ngày vậy rồi mà không sợ lật xe à?"* [thất bại.]

"Hack? Hack gì cơ?" Dụ Diên còn chưa nói gì, Lô Tu Hòa tranh mở miệng trước, "Tôi nói cho các bạn biết... Đó là anh em ngoài đời của tôi, trước đây lúc cậu ấy còn chưa live, thì thường hay chơi game ở quán net nhà tôi, ngày nào tôi cũng đứng sau cậu ấy tận mắt nhìn cậu ấy chơi, thật sự không hack."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!