Trẫm, Hoàng Đế, không phải thụ.
Hoàng Hậu trợn mắt liếc trẫm:
"Xì, con gà hoi, ngài chẳng những hoi, mà còn bất lực đấy."
Trẫm: ...
Sao dám nói một người đàn ông bất lực thế hử?
Trẫm tức giận:
"Người đâu, đày Hoàng Hậu vào lãnh cung!"
Hoàng Hậu cười ngả ngớn với trẫm:
"Bệ hạ, đại ca của thần thiếp ba ngày nữa về kinh đấy."
Trẫm: ...
Tự nhiên trẫm thấy bắp chân trẫm mềm nhũn.
Hình như trẫm cũng hơi hơi bất lực thật.
1.
Trẫm ngồi vững vàng giữa giang sơn này, hoàn toàn nhờ vào trẫm biết ăn bám.
Hoàng Hậu gả cho trẫm cũng bởi nàng ấy cảm thấy tiết mục anh em gái cùng yêu một người đàn ông, khá k1ch thích.
Đúng vậy, anh trai nàng ấy là đoạn tụ, lại còn thầm mến trẫm nữa.
Mối tình tay ba này bắt đầu từ hai năm trước.
Hai năm trước, phụ hoàng trẫm phê tấu chương nhiều tới phát điên.
Ổng thấy trẫm ngay cạnh nhàn nhã ngắm hoa, chơi chim, chơi rùa, cả giận nói:
"Ba mươi ba tuổi đầu mà chẳng được cái tích sự gì, vẫn cứ làm Thái Tử. Bay cũng không biết đường tạo phản này kia, như thể Hoàng Đế Đại Lương ta không c.h.ế. t nổi ấy."
Thế là, ổng viết luôn cái chiếu thoái vị, nện vào lòng trẫm, sau khi chuyển hết áp lực sang cho trẫm, ổng nói:
"Được rồi, Tiêu Dật Trần, từ giờ, con chính là Hoàng Đế."
Trẫm: ?
Trẫm nói:
"Phụ hoàng, cái cảnh làm ngày làm đêm ấy, nhi thần có bị ngu đâu…"
Ổng quơ lấy ngọc tỉ nện vào đầu trẫm:
"Bây giờ bây ngu rồi đầy, nhận việc đi."
Dứt lời, ổng nghênh ngang bỏ đi, trên đường đi còn tiện thể quẹo vào chung vui với mẫu hậu.
Để lại trẫm đang xoa cục u trên trán, một thân một mình bơi giữa đống tấu chương nhiều như hoa tuyết.
Tình thế ngay lúc đó, với trẫm mà nói chỉ có bốn chữ: Tứ cố vô thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!