Nghe nói, Viêm Diệc Tà chính mắt thấy Tần Hoàng Hậu bị sống sờ sờ chém đứt tay chân làm thành nhân trệ*, bị chết vô cùng bi thảm.
(*nhân trệ ở đây là lợn người, ai muốn biết ở dưới có chi tiết hơn.)
Sau đó hắn liền nổi điên.
Hắn hung tàn thành tính, giết người như điên, chỉ cần tới gần người của hắn, đặc biệt là nữ tử, nhất định bị tra tấn mà chết không toàn thây!
Trầm Vi Ngưng vào ba tháng trước mới biết được mình phải làm kẻ chết thay cho Trầm Thiên Thiên, gả cho một người như vậy.
Nhưng nàng bản tính yếu đuối, không biết phản kháng, chỉ là một người thương tâm mà khóc thút thít.
Không khéo là, đêm nọ, Ma tộc xâm nhập Huyền Vũ Viện, bắt đi mấy chục thiếu nam thiếu nữ.
Trầm Vi Ngưng cũng ở trong đó.
Những thi thể thiếu nam thiếu nữ đó bị tìm được, tất cả đều bị hút khô máu rồi toàn bộ* mà chết.(Tui nghĩ toàn bộ ở đây là toàn thây á, đoán thôi.)
Duy chỉ có Trầm Vi Ngưng vẫn không thấy.
Tất cả mọi người đều suy đoán nàng đã chết, ở trong tay Ma tộc, chỗ nào còn có đường sống?
Nhưng mà, ba tháng sau, Trầm Vi Ngưng vẫn sống sờ sờ mà xuất hiện ở Hạo kinh!
Toàn bộ người ở Hạo kinh thành đều bị kinh động!
Mấy trăm năm qua, người đầu tiên sống sót từ trong tay Ma tộc a!
Hơn nữa lúc đó Trầm Vi Ngưng còn mặc giá y đỏ thắm! (*giá y: áo cưới)
Vì thế, đồn đãi liền biến thành Trầm Vi Ngưng bị Ma tộc bắt đi, nguyên nhân sống sót là nàng hy sinh thân thể!
Nàng bị Ma tộc làm bẩn!
Nếu không, làm sao có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Ma tộc?!
Nàng thành một nữ nhân không biết liêm sỉ, bị mọi người phỉ nhổ, trở thành chê cười của toàn bộ hạo kinh!
Trầm Vi Ngưng hết đường chối cãi, nàng không nói ra mình ba tháng ở Ma tộc, đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
(Câu này tui để gần như nguyên gốc cho nó hay, chứ dịch ra thuần việt là "Trầm Vi Ngưng hết đường chối cãi, nàng không nói ra bản thân mình đến tột cùng đã xảy ra cái gì trong ba tháng ở Ma tộc.")
Bởi vì ký ức về ba tháng kia, tất cả đều biến mất!
Ba tháng ở Ma giới kia, nàng có phải giống như trong đồn đãi hay không, cùng Ma tộc......
Mặc kệ hồi ức như thế nào, trong đầu, chỉ có một mảnh quang ảnh lay động.
Trong quang ảnh hiện ra, một thiếu niên tóc dài ngồi dưới tán cây đánh đàn, bộ mặt mơ hồ.
Nốt nhạc vỡ tan, tạo thành tiếng đàn đứt quãng, nghe không rõ ràng.
"Ai ——"
Trầm Vi Ngưng thở ra một hơi thật dài, hơi lộ ra khuôn mặt nhỏ gầy gầy non nớt, thoạt nhìn như là một bộ dáng điềm đạm không tranh sự đời.
Chẳng qua, lúc này trong đôi mắt Trầm Vi Ngưng, lại thoáng hiện vài phần mũi nhọn lạnh lẽo.
Đó là hàn quang sắc bén mà bất luận kẻ nào đều không thể nhìn thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!