Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như trong trò chơi, Liêu Thiên Hoa tách mọi người trong phòng thí nghiệm với bom, sau đó Hạ Mê tiến vào tổ.
Để thuận tiện cho hành động, Hạ Mê không mặc đồ bảo hộ, chỉ đeo kính bảo hộ thật ngầu để dễ dàng nhận thông tin từ "Khiên".
Liêu Thiên Hoa thì mặc đồ bảo hộ, sức mạnh cơ thể anh không đáng sợ như Hạ Mê, đồ bảo hộ có thể giúp anh chống đỡ một số tấn công vật lý.
Sau khi vào phòng thí nghiệm, hai người phải đợi gỡ bom nên không vội hành động, tiện thể đi dạo trong phòng thí nghiệm.
Hạ Mê nghĩ rằng kể từ khi ở bên Liêu Thiên Hoa vẫn chưa hẹn hò, bèn chủ động nắm tay anh và nói: "Hiếm khi chúng ta mới được thong thả đi dạo như thế này."
Liêu Thiên Hoa nhìn những con quái vật ghê rợn đang quỳ lạy Hạ Mê ở hai bên đường, thoáng chốc không hiểu được hai chữ "thong thả".
"Thong thả sao?" Liêu Thiên Hoa nhìn sang phòng kính bên cạnh, bên trong có người đập đầu vào kính, biến thành một vũng chất lỏng như bùn nhão, dính trên kính và tạo thành một khuôn mặt khóc lóc hướng về phía Hạ Mê.
Nơi này còn đáng sợ hơn bất kỳ phim kinh dị nào.
Hạ Mê nhìn thẳng phía trước nói: "Rất thong thả đấy, lần trước em dẫn Tiểu Phong đi dạo công viên căng thẳng lắm. Em không biết nói gì với cậu ta, chỉ có thể dẫn cậu ta đi chạy bộ."
Liêu Thiên Hoa hỏi: "… Em căng thẳng cái gì?"
Hạ Mê đáp: "Lúc đó chẳng phải cậu ta là người mẫu quán bar sao? Em sợ hẹn cậu ta ra ngoài phải tiêu tiền, lo cậu ta đòi tiền em, chẳng dám nhìn thẳng vào cậu ta."
Liêu Thiên Hoa cảm thấy chua xót trong lòng, nói: "Cậu ta thu phí mà em vẫn hẹn ra ngoài? Không phải em nói em rất keo kiệt và thiếu tiền sao?"
Hạ Mê thở dài nói: "Cậu ta là kẻ thù của Tổ chức Bất Tử, em cũng muốn thăm dò cậu ta, đều là vì công việc, em cũng chỉ là diễn cho có, bất đắc dĩ thôi."
Liêu Thiên Hoa: "…"
Liêu Thiên Hoa luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu đành im lặng nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng.
Cứ thế đi dạo ba tiếng đồng hồ, "Khiên" vẫn chưa gửi tin tức đến, Hạ Mê rõ ràng đã có chút bồn chồn.
Sự quỳ lạy của lũ quái vật trong phòng thí nghiệm sẽ dần dần đánh thức ý thức của "Ong chúa", khi ở lâu trong môi trường này, trạng thái tinh thần của Hạ Mê đang trở nên tồi tệ.
24 giờ là con số ảo do Hạ Mê ước tính, sẽ tăng hoặc giảm tùy theo tình huống khác nhau. Bây giờ thời gian đã trôi qua một nửa, lại ở trong môi trường này, Hạ Mê có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cô bồn chồn đi đi lại lại trong hành lang, thỉnh thoảng gõ vào kính phòng thí nghiệm, quát lũ quái vật tránh xa cô.
Liêu Thiên Hoa lo cô sẽ đập vỡ kính.
Những con quái vật này không tấn công Hạ Mê, nhưng sau khi chúng thoát khỏi kiểm soát, có lẽ sẽ làm những hành vi quá khích hơn để kí. ch t. hích "Ong chúa" thức tỉnh.
Liêu Thiên Hoa cũng không còn ngại ngùng nữa, ôm lấy eo Hạ Mê từ phía sau, ngăn cản hành động của cô.
Hạ Mê cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của Liêu Thiên Hoa qua tấm lưng, trong đầu thoáng nhớ đến những thân hình đẹp cô thỉnh thoảng thấy trên mạng, cũng không giãy giụa, để mặc Liêu Thiên Hoa ôm cô.
Liêu Thiên Hoa nói: "Chúng ta đến chỗ nào ít quái vật hơn để nghỉ ngơi đi."
"Nơi này chỉ có khu vực gần phòng chống nổ là ít quái vật." Hạ Mê nói.
"Vậy thì đến đó, dù sao cũng phải đối phó với người bên trong." Liêu Thiên Hoa nói.
Anh dẫn Hạ Mê đến trước cửa phòng kín, hai người ngồi xuống đất, Hạ Mê nhắm mắt lại, Liêu Thiên Hoa cởi găng tay, xoa bóp thái dương cho Hạ Mê, giảm bớt triệu chứng của cô.
Sự bồn chồn của Hạ Mê giảm bớt không ít, dưới sự phục vụ vừa xoa vai vừa đấm chân của Liêu Thiên Hoa, cô lại chịu đựng thêm được một giờ.
Khi cô sắp không chịu nổi nữa, trên kính bảo hộ xuất hiện một dòng chữ: [Thành công rồi, cô có thể hành động!]
Hạ Mê chợt mở mắt, bắn vài phát vào camera giám sát trong phòng, cắt đứt toàn bộ camera giám sát bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!