Chương 73: Kế hoạch Yên giấc ngàn thu (Phần 3)

Kết thúc quá ảm đạm, sau khi trò chơi kết thúc, cả bốn người đều im lặng.

Cuối cùng Hạ Mê phá vỡ sự im lặng, cô ho nhẹ rồi mới mở lời: "Kết thúc này… sao tôi thấy…"

Liêu Thiên Hoa ngước nhìn cô, trong mắt lóe lên tia hy vọng, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Hạ Mê nói: "Kết thúc này đối với tôi có gì bi kịch đâu? Tôi đâu có mất mát gì."

Liêu Thiên Hoa: "…"

Mễ Hướng Nghiên nói: "Sao lại không mất mát? Cô vĩnh viễn mất đi tình yêu mà!"

Hạ Mê bẻ ngón tay tính toán: "Để tôi đếm xem nào, tôi hoàn thành nhiệm vụ, ngăn chặn được tham vọng của Tổ chức Bất Tử, theo một nghĩa nào đó là cứu được thế giới, cứu được vô số sinh mạng, sau khi trở về báo cáo sự việc cho vị Phó Giám đốc Tiêu vĩ đại, chính nghĩa, có trách nhiệm và biết quan tâm đến cấp dưới của chúng ta, chắc chắn ông ấy sẽ xin cho tôi một công trạng hạng Nhất khi còn sống chứ?

Trong tương lai, tôi có thể lực vượt trội hơn người thường, có công trạng hạng Nhất, có tương lai rộng mở, biết đâu sẽ trở thành Cục trưởng Hạ, Giám đốc Hạ, thậm chí còn có thể thăng chức cao hơn nữa.

Tôi được mọi lợi ích, còn Tiểu Liêu được gì? Sự tưởng nhớ suốt đời của tôi sao? Cái đó chẳng đáng giá gì cả, cũng không thể ăn được, có tác dụng gì chứ!"

Liêu Thiên Hoa chen vào: "Đừng nói về tình cảm của mình như vậy, với anh, tình cảm của em rất quan trọng."

Hạ Mê quay người chỉ vào đầu anh, nói: "Đầu anh có vấn đề à? Anh thấy trong kết thúc này có câu nào nói em sẽ cô đơn suốt đời không? Không có mà! Chắc chắn em sẽ kết hôn sinh con, tuy điều kiện kém anh một chút, nhưng với điều kiện của em, chỉ cần chịu tìm, chắc chắn sẽ tìm được người vừa ý.

Ban đầu có thể em sẽ so sánh anh ta với anh, nhưng thời gian trôi qua, em sẽ yêu thương chồng con mình hơn, làm sao có thể vẫn để anh trong lòng chứ?

Anh đúng là tiếc nuối và thất bại của cả đời em, nhưng cuộc đời con người có biết bao điều tiếc nuối! Đến giờ em vẫn tiếc nuối khi đăng ký nguyện vọng thi đại học, nếu lúc đó can đảm hơn một chút, biết đâu đã được trường 985 tuyển thẳng rồi, chuyện này em đã tiếc nuối bốn năm rưỡi rồi, tương lai có thể còn tiếc nuối lâu nữa, anh muốn đánh đồng mạng sống của mình với chuyện này sao?"

Liêu Thiên Hoa nói: "Anh cũng không chỉ là vì em, mà còn vì hoàn thành nhiệm vụ nữa."

Hạ Mê nói: "Nhưng anh có thể nói rõ tình hình trước khi em vào thang máy, ôm chặt lấy chân em trước khi chìm vào giấc ngủ, ép em đưa anh về Cục Xử lý, để em nghĩ cách giúp anh hồi phục.

Quan trọng nhất là, chỉ cần anh chưa chết, dù anh là một quái vật đang ngủ say, biên chế của anh vẫn còn, hàng tháng vẫn được lĩnh lương, sẽ chuyển vào tài khoản của ba mẹ anh, đây cũng là chuyện rất quan trọng!

Em ghét nhất kiểu người không chịu mở miệng như thế này, tự mình từ bỏ hy vọng, vứt bỏ bản thân cũng vứt bỏ cả bọn em, ai cho anh quyền tự kết án tử hình cho mình?"

Thấy Hạ Mê nói đầy giận dữ, Mễ Hướng Nghiên ôm lấy Hạ Mê từ phía sau, an ủi: "Bình tĩnh nào, chuyện còn chưa xảy ra, chỉ là trò chơi thôi."

Hạ Mê nói: "Làm sao tôi không tức giận được? Tìm được một người bạn trai vừa ý đâu có dễ! Anh ấy mất tích, tôi lại phải đi tìm anh ấy, còn phải đi xem mắt, sàng lọc trong một đám đàn ông xem mắt có chất lượng tốt xấu lẫn lộn, việc này rất tốn thời gian!"

Mễ Hướng Nghiên nói: "Người gặp chuyện là Liêu Thiên Hoa, sao lại biến thành cô nổi giận vậy? Cô không để anh ấy nổi giận trước à?"

Hạ Mê liếc nhìn Liêu Thiên Hoa nói: "Chị xem anh ấy có giận không? Anh ấy còn nghĩ sự hy sinh của mình rất có ý nghĩa đấy."

Liêu Thiên Hoa thành thật nói: "Ban đầu thì thấy như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ đã tỉnh táo rồi, anh sẽ trân trọng bản thân hơn, em quan tâm anh như vậy, anh rất vui."

Mễ Hướng Nghiên: "… Cô ấy nói muốn bỏ rơi anh để đi tìm một người bạn trai nghe lời hơn, anh không những không giận mà còn cảm ơn cô ấy sao?"

Liêu Thiên Hoa thậm chí còn hơi ngượng ngùng cười một cái, nói: "Cô ấy đang lo lắng cho tôi, chỉ là cách biểu đạt hơi uyển chuyển thôi."

Hạ Mê: "…"

Tiêu Hành Kiện: "…"

Mễ Hướng Nghiên: "…"

Hạ Mê luôn không hiểu từ khi nào Tiểu Liêu lại si tình với mình như vậy, không phải cô không tự tin, mà là cô hoàn toàn không hề thả tín hiệu tình yêu nào với Liêu Thiên Hoa cả, rốt cuộc Liêu Thiên Hoa đã thích cô như thế nào?

Bây giờ cô đã hiểu rồi, với trí tưởng tượng của Liêu Thiên Hoa, chỉ cần dựa vào tưởng tượng là có thể yêu một người.

Tự mình cưa mình là hiệu quả nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!