Chương 49: Tôi quỵt

Hạ Mê tỉnh dậy, phát hiện không biết mình đã về căn phòng trọ nhỏ từ lúc nào.

Liêu Thiên Hoa ngồi quay lưng về phía cô, có vẻ đang ăn gì đó.

Hạ Mê sờ sờ bụng, cảm thấy không đói lắm nhưng cũng không ngại ăn thêm một chút.

"Đang ăn món gì ngon thế?" Hạ Mê chạy đến bên bàn hỏi.

Liêu Thiên Hoa thờ ơ liếc nhìn cô một cái, chỉ vào đậu phộng và dưa cải muối trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Cô không thích ăn mấy thứ này đâu."

Hạ Mê quả thật không thích ăn dưa cải muối, cô thích ăn rau tươi hơn.

Còn về đậu phộng, trước đây cô rất thích ăn, nhưng sau khi học cách xem lượng calo trong các loại thức ăn để giảm cân, cô phát hiện ra đồ ăn như quả hạch có lượng calo kinh khủng, nên không còn ăn hạt dưa, đậu phộng nữa.

Trong khi trước mặt Liêu Thiên Hoa chỉ có cơm trắng, dưa cải muối và đậu phộng, quả thật không gợi cảm giác ngon miệng.

Hạ Mê chống cằm nhìn bàn ăn, hơi phàn nàn: "Sao anh không ăn thêm chút thịt, mấy món này ăn với cơm có ngon không? Anh ăn mấy thứ này, tôi cũng chẳng thể ngồi ăn cùng anh được."

Liêu Thiên Hoa đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Hạ Mê, chẳng lẽ… cô đói sao?"

Hạ Mê đáp: "Cũng không đói lắm, chỉ là tôi…"

Nói được nửa chừng, Hạ Mê nhìn ra trời, thấy hoàng hôn đang buông xuống, đã là chiều tối, bèn nói: "Tôi ngủ cũng được một ngày một đêm rồi nhỉ? Ngủ lâu như vậy, chắc chắn muốn ăn chút gì đó."

Liêu Thiên Hoa đưa tay vẫy vẫy trước mắt Hạ Mê, cô đẩy tay anh ra và nói: "Anh làm gì vậy?"

"Xác nhận xem cô đã thực sự tỉnh hay vẫn đang mộng du." Liêu Thiên Hoa nói.

"Tất nhiên là tỉnh rồi! Sao tôi có thể mộng du được? Từ nhỏ đến lớn tôi đều ngủ rất ngon, ở ký túc xá đại học suốt, chưa từng có ai nói tôi mộng du cả."

Liêu Thiên Hoa nhìn Hạ Mê từ trên xuống dưới, nói: "Trông có vẻ giống như đã tỉnh thật."

Nói xong, Liêu Thiên Hoa cầm đũa lên, bình tĩnh gắp đậu phộng.

Hạ Mê tò mò quan sát Liêu Thiên Hoa một lúc, nghi hoặc nói: "Tiểu Liêu, tôi thấy anh có vẻ điên một cách bình tĩnh."

Liêu Thiên Hoa tiếp tục từ tốn gắp đậu phộng, không có ý định nói chuyện với Hạ Mê.

Thấy anh không đếm xỉa đến mình, Hạ Mê hừ lạnh một tiếng, định tìm điện thoại để tự chơi.

Là một người trẻ hiện đại, cô đã quen với việc tìm niềm vui khi ở một mình.

Hạ Mê lật tìm ở đầu giường nhưng không thấy điện thoại, thay vào đó lại phát hiện ga giường đã được thay.

Ga giường của cô vốn có họa tiết tre xanh nhẹ nhàng với vài chú gấu trúc đáng yêu, còn bây giờ lại là ga giường màu trắng.

Hạ Mê không bao giờ dùng ga giường màu trắng, hễ bẩn một chút là có thể nhìn thấy ngay, khó giặt lắm.

Cô hỏi: "Sao ga giường của tôi lại thành màu trắng thế này?"

Liêu Thiên Hoa chỉ về phía tủ quần áo: "Cái màu xanh mang đi giặt rồi, để trong tủ."

Hạ Mê chạy đến lật tủ quần áo, kinh ngạc phát hiện mọi bộ quần áo trong tủ đều được gấp gọn như những khối đậu phụ, xếp ngay ngắn trong tủ.

"Tiểu Liêu!" Hạ Mê chạy đến trước mặt Liêu Thiên Hoa: "Anh nhìn tủ quần áo này!"

"Có vấn đề gì sao?" Liêu Thiên Hoa bình thản đáp.

Hạ Mê nói: "Anh nói đúng, có lẽ tôi thật sự mộng du, trong mơ đã dọn tủ quần áo gọn gàng thế này!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!