Mễ Hướng Nghiên vừa đọc những chữ cuối cùng, trong lòng thấy có điềm không lành, vội vàng ôm lấy eo Hạ Mê, khuyên: "Đừng giận đừng giận!"
Tuy nhiên, Hạ Mê lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, cô chỉ mỉm cười nhẹ: "Không giận, hoàn toàn không giận. Trò chơi đã giúp tôi loại bỏ một kết thúc thất bại, giúp tôi biết được lá bài tẩy cuối cùng của "Bản Ngã Thật Sự" là có thể chiếm giữ cơ thể người khác bất cứ lúc nào trong lãnh địa, đây không phải là điều tốt sao?"
"Đúng vậy, khả năng này của nó rất khó đối phó, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng rồi mới quyết định." Mễ Hướng Nghiên không ngừng xoa dịu cảm xúc của Hạ Mê.
Nhưng Hạ Mê vẫn cứ mỉm cười: "Không khó đối phó, sao lại khó đối phó chứ? Tôi rất thích khả năng này của nó, không biết là thích đến mức nào đâu!"
Mễ Hướng Nghiên muốn hỏi "Hạ Mê, cô phát điên rồi à", nhưng lý trí vẫn khiến cô ấy nuốt lại câu nói đó.
Cô ấy cảm thấy Hạ Mê đã có biện pháp trong lòng, nhưng cô ấy không dám hỏi.
Mễ Hướng Nghiên sợ sau khi nghe cách giải quyết của Hạ Mê, nếu cô ấy phản đối sẽ càng làm tâm trạng vốn đã không tốt của Hạ Mê trở nên tồi tệ hơn.
Lúc này, điều duy nhất Mễ Hướng Nghiên có thể lựa chọn là tin tưởng Hạ Mê.
Vì vậy cô ấy nắm chặt tay Hạ Mê, dùng từng ánh mắt, cử chỉ, giọng điệu để thể hiện sự chân thành nhất của mình: "Qua trò chơi chúng ta biết được, chúng ta đang đối mặt với một kết thúc tử vong đầy tuyệt vọng, tôi rất muốn giúp cô, nhưng chỉ có một mình cô có thể đến lãnh địa xám. Hạ Mê, mạng sống của mọi người đều giao phó cho cô, cô là anh hùng của chúng tôi!"
"Tất nhiên rồi, dù thế nào tôi cũng sẽ không để bất cứ ai phải chết một mình." Hạ Mê chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ không tồn tại trên ngực.
Hạ Mê đẩy mạnh cửa ra, ánh mắt quét qua những người đang đứng đợi bên ngoài, vỗ ngực nói: "Tôi đã có cách rồi, đảm bảo sẽ đưa mọi người trở về thực tại!"
Mễ Hướng Nghiên cũng không biết Hạ Mê lấy đâu ra sự tự tin như vậy, nhưng cô ấy quyết định gạt bỏ lý trí để tin vào Hạ Mê một cách mù quáng, gật đầu mạnh mẽ: "Tôi hoàn toàn tin tưởng Hạ Mê!"
"Đương nhiên rồi, chị Hạ của tôi là mạnh nhất!" Phương Tử Hàm dẫn đầu tung hô.
Cả Đội Hai đồng thanh ca ngợi, lời lẽ cường điệu khiến Liêu Thiên Hoa không khỏi nhăn mày.
Hạ Mê nhìn về phía Liêu Thiên Hoa đang im lặng, nhớ đến hành động cuối cùng của Liêu Thiên Hoa xám trong game, không khỏi cười gằn một tiếng, hỏi: "Sao anh không khen tôi?"
Liêu Thiên Hoa thấy Hạ Mê lộ ra nụ cười còn phản diện hơn cả phản diện, thở dài: "Không biết cười thì đừng cười, mặt sắp bị chuột rút rồi."
"Tôi không so đo với anh đâu, oan có đầu nợ có chủ, tôi đi tìm chủ nợ đây." Hạ Mê tiếp tục cười gằn nói.
Mọi người phát hiện trạng thái tinh thần của Hạ Mê hơi điên loạn, không ai dám hỏi trong trò chơi đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều ngậm chặt miệng không nhắc đến trò chơi.
Đến trước cửa phòng bí mật, Hạ Mê hỏi: "Trò chơi đã chứng minh, đối phó với "Mắt" không cần nhiều người như vậy, chỉ cần "Khiên" và họ Liêu giấu tên là đủ rồi, mọi người có cần tôi thanh tẩy năng lượng đục hóa trong cơ thể không?"
Liêu Thiên Hoa: "…"
Anh thậm chí còn không phải là Tiểu Liêu nữa, "họ Liêu giấu tên" nghe giống như thông báo của cảnh sát, ví dụ như nghi phạm Liêu giấu tên.
Hiện tại chỉ còn Thu Hải Lam, Phương Tử Hàm và Mễ Hướng Nghiên vẫn giữ trạng thái đục hóa, ba người nhìn nhau, Thu Hải Lam và Phương Tử Hàm giao quyền quyết định cho Mễ Hướng Nghiên.
Mễ Hướng Nghiên nói: "Năng lực này rất hữu ích, tôi muốn thử xem có thể mang về thế giới thực không. Nếu ý thức và cơ thể chúng tôi có thể hòa hợp một cách hoàn hảo, chúng tôi sẽ trở thành "Dung" có năng lực đặc biệt. "Y Thác Ni Đặc" đã tạo ra nhiều quái vật như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh của chiến sĩ bình thường không thể đối đầu với chúng, chúng ta cần có thêm nhiều "Dung", tôi sẵn sàng mạo hiểm."
"Chúng tôi cũng sẵn sàng." Thu Hải Lam và Phương Tử Hàm nói.
"Được." Hạ Mê tôn trọng lựa chọn của đồng đội.
Sau đó cô lại nói với "Khiên": "Để tiết kiệm thời gian, chị đưa bộ đồ bảo hộ cho tôi trước, tôi cần mặc đồ của chị."
"Khiên" không hiểu, nhưng vẫn rất hợp tác với Hạ Mê, đưa bộ đồ bảo hộ cho cô.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Hạ Mê sẵn sàng bắt đầu hành động.
Mọi người đều đang được "Khiên" bảo vệ, không cần phải tránh tầm nhìn của "Mắt", "Khiên" dẫn mọi người đi mở thẳng cửa phòng bí mật.
Cửa vừa mở, "Khiên" lập tức lao lên đánh thức ý thức của "Mắt".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!