Chương 45: Điều trị

Một đám người vây quanh Liêu Thiên Hoa, mồm năm miệng mười nói chuyện.

Mễ Hướng Nghiên bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh nói: "Không đúng, không nên thế chứ. Sao suy luận của tôi lại sai được? Theo lý luận của tôi, khi Liêu Thiên Hoa có được tấm gương, đáng lẽ chúng ta phải thắng rồi. Chẳng lẽ tấm gương đó không phải là đạo cụ then chốt sao?"

Thu Hải Lam thì đấm một cú vào bên cạnh Liêu Thiên Hoa, cười nói: "Đội trưởng Liêu à Đội trưởng Liêu, anh cũng có ngày hôm nay, có muốn đấu một trận đỉnh cao giữa Đội Một và Đội Hai ngay tại đây không?"

Tiểu Lý ngồi xổm trước mặt Liêu Thiên Hoa nói: "Đội trưởng Liêu, lúc nãy anh đánh em có phải hơi quá tay không? Cả đời em chưa bao giờ kêu thảm thiết như vậy đâu.."

Tiểu Vương xếp Tiểu Phương, Tiểu Đới, Tiểu Đoạn và Liêu Thiên Hoa thành hàng, nói: "Thế này mới ngay ngắn chỉnh tề."

Liêu Thiên Hoa cảm thấy mình hơi vụn vỡ.

Hạ Mê thì đưa tay vuốt đỉnh đầu Liêu Thiên Hoa, anh cảm thấy trên đầu mình có thêm một thứ gì đó, khi bị Hạ Mê chạm vào, toàn thân có cảm giác kỳ lạ.

Hạ Mê nói: "Chỉ có cơ thể tôi và chị Khiên là không có gì thay đổi, cơ thể của những người chỉ đưa ý thức vào lãnh địa đen như các anh thì sẽ bị đục hóa."

"Trên đầu tôi mọc cái gì vậy?" Liêu Thiên Hoa vội ngồi dậy, đưa tay che đầu.

Bên kia "Khiên" nở nụ cười có vẻ không tốt đẹp gì: "Muốn soi gương không?"

Bây giờ trong lòng Liêu Thiên Hoa hơi có bóng ma với gương, vội lắc đầu.

Trong đám người này, chỉ có Hạ Mê vì chưa nhận được biên chế nên còn có chút lòng trắc ẩn với Liêu Thiên Hoa. Cô nhớ đến bản báo cáo Liêu Thiên Hoa nộp, tính cầu tiến tiềm ẩn bên trong hơi dâng lên, lương tâm cũng hồi phục được một chút.

Cô chu đáo lấy điện thoại ra, mở camera trước, cho Liêu Thiên Hoa xem diện mạo hiện tại của anh.

Trong camera làm đẹp phía trước, Liêu Thiên Hoa trông càng đẹp trai hơn. Chỉ là trên đầu anh mọc ra một thứ hơi giống cọng cỏ, dưới lá còn có mấy quả màu đỏ, trông hơi giống…

"Giống nhân sâm." Hạ Mê nói ra điều Liêu Thiên Hoa đang nghĩ: "Cũng khá hợp với năng lực của anh đấy."

"Không giống chút nào." Liêu Thiên Hoa lạnh mặt nói.

Anh gom nhặt trái tim vỡ vụn của mình, mạnh mẽ đứng dậy, nhìn mọi người nói: "Xin lỗi, nhiệm vụ của tôi đã thất bại."

Dù rất muốn đánh mọi người một trận, nhưng Liêu Thiên Hoa vẫn thành thật xin lỗi, sẵn sàng chịu phạt.

Các thành viên Đội Hai vung tay múa chân, rất muốn nhân cơ hội trả thù, nhưng đã bị Hạ Mê ngăn lại.

Hạ Mê vẫn rất quan tâm đến Tiểu Liêu, dù sao mọi người đều là cấp dưới tương lai của cô, môi hở răng lạnh, ai bị thương cô cũng không nỡ.

Cô hỏi: "Nói xem anh vào đây thế nào? Góc nhìn bên anh đã đóng rồi, mở lại phải tốn 1000 đồng đục hóa, tôi tiếc không muốn phí tiền đục hóa, không mở góc nhìn nên không thấy tình hình bên anh, anh kể lại những chuyện anh gặp phải đi, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách."

Liêu Thiên Hoa kể lại những chuyện xảy ra sau khi anh có được tấm gương.

Mễ Hướng Nghiên nghe xong nói: "Có vẻ phân tích của tôi không sai, tấm gương đó đúng là thủ phạm của tất cả. Nhưng giờ chúng ta đều bị nó nhốt rồi, bản thể của nó ở bên lãnh địa xám, chúng ta có thể không…"

Hạ Mê cắt ngang những lời bi quan mà Mễ Hướng Nghiên sắp nói, cô nói: "Chỉ cần Tiểu Liêu hợp sức với chúng ta, mọi thứ đều có hy vọng!"

Liêu Thiên Hoa nghe tiếng "Tiểu Liêu" liên tục, định nói gì đó, nhưng nghe Hạ Mê nói: "Ít nhất có Tiểu Liêu ở đây, thương tích của mấy người Tiểu Thu có thể lành được rồi."

Liêu Thiên Hoa ngước nhìn "Tiểu Thu" cao to như gấu, thấy cô ấy rất dễ dàng chấp nhận, đột nhiên cảm thấy việc bị gọi là "Tiểu Liêu" cũng không là gì.

Thực ra khi Mễ Hướng Nghiên nói với Liêu Thiên Hoa "tấm gương là đạo cụ then chốt", Hạ Mê đã cảm thấy hơi không đúng, cô thường chơi game, theo phân công vai trò trong trò chơi, ắt hẳn tấm gương sẽ là BOSS trong trò chơi, chứ không phải đạo cụ.

Nhưng Hạ Mê tôn trọng người học rộng, cô tự nhận mình là người bình thường, IQ không cao lắm, cũng không phải nhân tài về chiến lược, hơn nữa muốn làm một lãnh đạo giỏi thì phải có phẩm chất biết người mà sử dụng, tin tưởng người mình dùng, nên cô chọn thực hiện kế hoạch của Mễ Hướng Nghiên trước.

Giờ đây suy đoán của Mễ Hướng Nghiên đã được chứng minh là sai, Hạ Mê mới quyết định đổi sang phương án của mình.

Hạ Mê cho rằng, "đạo cụ then chốt" mà trò chơi nói thực ra là Liêu Thiên Hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!