Chương 44: Tấm gương

Liêu Thiên Hoa luôn lo lắng cho Hạ Mê.

Theo lý thì Hạ Mê phải đi sát theo anh, nhưng khi Liêu Thiên Hoa vào lãnh địa xám, quay đầu lại, phía sau đã không một bóng người.

Anh nghĩ có lẽ vì Hạ Mê đang cõng "Khiên" nên di chuyển hơi chậm, đợi một lúc vẫn không thấy Hạ Mê theo kịp.

Liêu Thiên Hoa nghĩ, có thể do cách quay đầu của mình không đúng. Nên anh xoay người lại, rồi quay đầu, phía sau vẫn không có ai; quay đầu lần thứ ba, phía sau vẫn trống không.

Liêu Thiên Hoa vặn cổ đến đau nhức vẫn không thấy Hạ Mê, cuối cùng anh nhận ra rằng, Hạ Mê đã lạc khỏi anh.

Nhưng lúc này, Liêu Thiên Hoa vẫn chưa nghĩ rằng Hạ Mê hoàn toàn không thể vào được, anh nghi ngờ lãnh địa này có khả năng bóp méo không gian, do đang cõng "Khiên" nên Hạ Mê vừa vào lãnh địa đã bị dịch chuyển đến nơi ý thức của "Khiên" đang ở, nên mới không theo kịp.

Về mặt lý thuyết, phân tích của Liêu Thiên Hoa không sai, chỉ là anh không nghĩ rằng, ý thức của "Khiên" ở lãnh địa đen, Hạ Mê hoàn toàn không vào được lãnh địa xám.

Anh biết Hạ Mê không mang theo vật tư, lại còn cõng "Khiên" đang hôn mê, còn có thể đã bị dịch chuyển đến nơi có kẻ địch.

Liêu Thiên Hoa liên tục gọi Hạ Mê qua bộ đàm, nhưng đối phương không đáp lại, anh lo Hạ Mê bị kẻ thù đánh bị thương, thực sự lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng gặp lại Hạ Mê.

Mặc dù Hạ Mê là người có thể dễ dàng nhảy từ tầng 7 xuống tầng 1, một mình đánh hết người đục hóa trong cả tòa nhà, nhưng Liêu Thiên Hoa vẫn cảm thấy, Hạ Mê là một tân binh chưa qua huấn luyện, thiếu kinh nghiệm, một người lính lâu năm kiêm Đội trưởng như anh có trách nhiệm phải bảo vệ Hạ Mê.

Anh bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm tung tích của Hạ Mê và "Khiên" trong nhà máy thuốc, gần như lật tung mọi ngóc ngách của nhà máy, mở từng tủ trống, gõ cẩn thận từng bức tường, tìm xem có ngăn bí mật nào không.

Điều này làm chậm nghiêm trọng tốc độ tìm kiếm của anh, đến nỗi phải ba tiếng sau khi vào nhà máy thuốc Liêu Thiên Hoa mới gặp được Phương Tử Hàm xám.

Anh không hỏi được tung tích của Hạ Mê từ Phương Tử Hàm xám, bèn đánh ngất cậu ta, trói lại như bánh chưng, nhét vào tủ gần đó.

Ngay sau đó, Liêu Thiên Hoa đụng độ Thu Hải Lam xám, sau trận chiến ác liệt thắng được Thu Hải Lam nhưng cũng bị thương nặng, buộc phải dùng năng lực tự chữa lành.

Nằm trên đất đợi vết thương hồi phục, Liêu Thiên Hoa càng thêm lo lắng cho Hạ Mê.

Các thành viên Đội Hai không phải người đục hóa không có não, họ đều có sở trường riêng, đạn dược đầy đủ, lại qua huấn luyện đặc chủng chuyên nghiệp, Hạ Mê chỉ mạnh về sức mạnh thôi, kỹ thuật chiến đấu còn kém xa thành viên Đội Hai, Liêu Thiên Hoa lo Hạ Mê bị thương, bên cạnh lại không có anh giúp chữa trị.

Vì vậy dù đã mất gần hết năng lượng đục hóa, cơ thể vừa khỏi từ chấn thương nặng cực kỳ mệt mỏi, Liêu Thiên Hoa vẫn gắng gượng đứng dậy, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hạ Mê, và kiên trì gọi Hạ Mê qua bộ đàm.

Cho đến khi anh đụng độ thành viên Đội Hai Lý Phi Dương, đang đánh nhau với đối phương thì cuối cùng bộ đàm của anh cũng phát ra tiếng.

Anh nghe thấy giọng nói vui vẻ đầy sức sống của Hạ Mê, âm thanh nền còn có cả tiếng cười đùa của rất nhiều người, không khí bên kia bộ đàm vô cùng vui vẻ!

Liêu Thiên Hoa nghe thấy tiếng phát ra từ bộ đàm, lòng đầy phẫn nộ, một đấm mạnh trúng mũi Lý Phi Dương xám, đánh cho cậu ta ôm mũi kêu thảm thiết.

Liêu Thiên Hoa thừa thắng xông lên, một loạt đòn nhanh gọn, đánh cho Lý Phi Dương xám ngất đi.

Anh khẽ thở phào, nhặt bộ đàm lên, nghe thấy Hạ Mê nói: "Tôi đã biết anh đang ở khu vực nuôi bò sát đánh Tiểu Lý, Tiểu Lý cũng đã nghe thấy."

Còn có Thu Hải Lam cũng nói cô ấy đã nghe thấy.

Liêu Thiên Hoa hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh, không được tức giận, không được nổi nóng.

Đó là Hạ Mê mà!

Chẳng phải tình huống này rất quen thuộc sao?

Khi xưa anh ở bên ngoài tòa nhà số 6 lo lắng cho sinh mạng của Hạ Mê, không ngại vi phạm quy định mạo hiểm thực hiện cải tạo dung hóa, nhưng Hạ Mê thì sao? Một mình cô đã đánh chết "Đục" ở tòa nhà số 6, còn chạy đến cứu anh.

Ngay cả bây giờ, Hạ Mê vẫn đang hét vào bộ đàm: "Tiểu Liêu, tôi đến cứu anh đây!"

Liêu Thiên Hoa muốn đánh chết cái bản thân lo lắng suốt mấy tiếng đồng hồ qua của mình.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng mình nghe thật bình tĩnh: "Cô định cứu tôi thế nào? Người mạnh nhất Đội Hai đã bị tôi trói rồi, bọn họ không phải đối thủ của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!