Chương 42: Tổ chức Bất Tử

Hạ Mê bước vào phòng tài liệu với kiểu tóc chó gặm, nhẹ nhàng như không đặt con dao lên bàn trước mặt mọi người, thản nhiên nói: "Có vũ khí rồi."

Thái độ của cô vô cùng tùy ý, như thể thứ cô vừa đưa ra không phải là một vũ khí mạnh mẽ mà chỉ là vài cây gậy gỗ bình thường.

Mắt Đoạn Phong sáng lên, chọn lấy một con dao phù hợp, thử độ sắc bén của nó bằng cái bàn trong phòng tài liệu, vui mừng nói: "Sắc bén hơn nhiều so với cánh tay bọ ngựa của tôi. Hai cái tay này thật vướng víu! Chị Hạ, giúp tôi với."

Tất nhiên Hạ Mê không từ chối, dù gì thì Đoạn Phong cũng đã tôn trọng gọi cô là "Chị Hạ" rồi.

Cô đã rất thành thạo việc tách năng lượng đục hóa từ tế bào, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã giúp Đoạn Phong khôi phục lại đôi tay con người, đồng thời thu về 100 đồng đục hóa cho mình.

Một trong hai cánh tay bọ ngựa của Đoạn Phong bị đứt, khiến việc di chuyển rất bất tiện. Giờ đây, khi bộ phận bị đục hóa đã biến mất, cậu ấy mới nhận ra chỉ có ngón út bị đứt, không ảnh hưởng nhiều đến việc sử dụng vũ khí, bèn nhanh chóng lấy hai con dao, cắt một mảnh vải trên áo, buộc tay bị thương với con dao nhẹ hơn, như vậy sẽ vẫn có thể sử dụng được.

Phương Tử Hàm có cả hai tay, có thể chạy nhanh với bốn móng vuốt, vì thế cậu ta không yêu cầu Hạ Mê giúp mình thoát khỏi trạng thái đục hóa mà chọn lấy một con dao ngắn, định sử dụng tốc độ của mình để chiến đấu.

Thu Hải Lam thì chọn mảnh dao lớn và nặng nhất, thậm chí còn lớn hơn cả cây rìu dài một 1.5 mét của Hạ Mê. Thanh dao dài đến 2 mét này vung lên quả thực là "người chặn giết người, Phật chặn giết Phật."

"Chị Hạ, đây là vũ khí chị tạo ra từ tóc của mình à?" Tiểu Đới cũng chọn lấy một con dao, vung vài nhát rồi hỏi.

Hạ Mê khẽ cười: "Chỉ là một ý tưởng bất chợt nảy ra, thử làm mà không ngờ lại thành công, may mắn mà thôi."

Thu Hải Lam: "…"

Ai là người phải giết cá sấu, rồi còn tốn bao nhiêu công sức chơi đi chơi lại trò chơi để thử nghiệm ý tưởng này thế chứ? Bây giờ lại chẳng hề nhắc đến những khó khăn trước đó, nói nghe nhẹ nhàng như không có gì.

Thu Hải Lam cảm thấy cô ấy đã hiểu đôi chút về tính cách của Hạ Mê.

Hạ Mê là kiểu người sẽ kể lể về khó khăn của mình trước mặt lãnh đạo, nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cấp dưới.

Cô rất thích hợp làm Đội trưởng.

Thu Hải Lam cũng là một Đội trưởng, tất nhiên cô ấy hiểu rằng có một Đội trưởng như vậy, các thành viên trong đội sẽ hạnh phúc biết bao.

Với sự đồng cảm, Thu Hải Lam đột nhiên hiểu ra lúc này điều Hạ Mê cần nhất là gì.

Vì vậy, cô ấy bèn lớn tiếng khen ngợi: "Tôi vừa tận mắt chứng kiến Hạ Mê cắt tóc biến thành vũ khí, mọi người không biết cảnh đó ngầu thế nào đâu, thật giống như Tôn Ngộ Không, một sợi lông cũng có thể biến hóa ra vạn vật. Hạ Mê đến nhà máy thuốc giúp chúng ta, đúng là may mắn của chúng ta!"

Dù lời khen của Thu Hải Lam có chút phóng đại, nhưng cô ấy thực sự biết ơn Hạ Mê.

Những lời nói chân thành, phát ra từ tận đáy lòng, khiến Hạ Mê cảm thấy rất tự hào, nhưng cô vẫn ngại ngùng nói: "Không có gì, mọi người vốn đã rất mạnh rồi, không có tôi cũng có thể vượt qua giai đoạn này, chỉ là vất vả hơn chút thôi, tôi chỉ đóng góp một phần nhỏ bé mà thôi."

Hạ Mê là kiểu người, khi tự khen mình thì cô có thể nói bất cứ điều gì, nhưng khi được người khác khen thì lại trở nên ngại ngùng.

Đoạn Phong, giờ đã có vũ khí và không cần phải đánh tay không nữa, cũng vô cùng cảm kích hùa theo Đội trưởng Thu, nói: "Đội trưởng nói đúng, Hạ Mê đúng là cứu tinh của chúng ta."

Phương Tử Hàm: "Chị Hạ, chị là người chị duy nhất của tôi!"

Các thành viên trong đội vây quanh Hạ Mê, khen ngợi cô đến mức khiến cô ngất ngây, suýt nữa thì bay bổng lên trời.

Ở một góc, Mễ Hướng Nghiên đang giải mã tài liệu, lặng lẽ quan sát mọi thứ, sau đó, cô ấy ghi lại những suy nghĩ của mình trên giấy:

Quan sát về "Ong chúa" số một, "Ong chúa" khá thực tế, những phần thưởng trần tục có thể phong ấn ý thức phi nhân loại của cô ấy. Đề nghị kết nạp "Ong chúa" vào đội càng sớm càng tốt, và nhanh chóng cho cô ấy lên chính thức, nên trao cho cô ấy nhiều phần thưởng vật chất và lời khen tinh thần. Không cần đối xử đặc biệt, nhưng phải đối xử công bằng và thưởng phạt đúng theo thành tích, tránh áp bức. Dùng danh lợi trần tục để giúp "Ong chúa" giữ vững trái tim con người.

Đoạn văn này có thể được tổng kết là: Phát tiền cho Hạ Mê, khen ngợi Hạ Mê, cho Hạ Mê làm lãnh đạo.

Viết xong, ngay cả Mễ Hướng Nghiên cũng tự bật cười.

Cô ấy cất tờ giấy đi, rồi in các tài liệu quan trọng lấy được từ máy tính ra, sau đó phân phát cho mỗi người một bản như thường lệ.

Hạ Mê giả vờ nhìn kỹ tài liệu, gật đầu "Ừm" vài tiếng, sau đó nhìn Mễ Hướng Nghiên nói: "Xin hãy giải thích cho mọi người, Tiến sĩ Mễ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!