Chương 41: Chế tạo vũ khí

Từ ngày 21 đến 23 tháng 9, trong ba ngày, Hạ Mê đã chơi game hai lần liên tiếp, đạt được tổng cộng bốn kết thúc. Lượng năng lượng bổ sung trong khoảng thời gian đó còn xa mới đủ 1000 đồng đục hóa, cho thấy cô vốn đã có đủ năng lượng trong cơ thể để duy trì bốn lần chơi game.

Đã như vậy, tại sao trò chơi chỉ cho phép Hạ Mê chơi hai lần, sao không để cô chơi vô hạn cho đến khi có kết thúc?

Mễ Hướng Nghiên nghi ngờ, nếu Hạ Mê tiếp tục sử dụng năng lượng của mình để chơi game, có lẽ sẽ xảy ra những thay đổi không thể đảo ngược trong tổ này. Trò chơi là năng lực của Hạ Mê, được điều khiển bởi ý chí của cô, để bảo vệ cuộc sống yên bình và trạng thái tinh thần ổn định của bản thể, nên mới giới hạn số lần hoàn thành trò chơi.

Muốn thử qua màn lần thứ ba trong cùng một tổ, cần phải sử dụng năng lượng thu thập từ bên ngoài, như vậy mới có thể duy trì sự cân bằng sức mạnh của bản thể Hạ Mê.

Tuy nhiên Mễ Hướng Nghiên cho rằng, trò chơi không thể lặp lại mãi được, như vậy sẽ quá không có giới hạn, không phù hợp với quy luật tự nhiên.

Dù sử dụng năng lượng bên ngoài, một đến hai cơ hội để qua màn đã là giới hạn rồi.

Hơn nữa, trước đó trò chơi cho thấy số lượng tiền đục hóa cao nhất của Hạ Mê trong phòng thí nghiệm ngầm là 2300, một lần hoàn thành cần 1000 đồng đục hóa. Hạ Mê còn nói Liêu Thiên Hoa có thể dùng đồng đục hóa trên người cô để chữa thương cho các thành viên trong đội, bổ sung năng lượng cho "Khiên", nên phải để dành đủ năng lượng, 1300 đồng đục hóa đã là rất ít rồi, không thể ít hơn nữa.

Vì vậy, họ chỉ còn một cơ hội hoàn thành lại trò chơi nữa mà thôi.

Mễ Hướng Nghiên nói: "Mọi người phải thật cẩn thận, chúng ta cần thu thập càng nhiều thông tin trong thực tế càng tốt, tránh lãng phí cơ hội chơi game quý giá."

"Chúng tôi cũng nghĩ vậy." Thu Hải Lam nói: "Nhưng quái vật trong phòng thí nghiệm ngầm quá khó đối phó, chúng tôi đã đủ cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị thương, năng lượng tiêu hao cũng không thể bổ sung kịp thời như Hạ Mê."

Phương Tử Hàm ngồi bên cạnh Hạ Mê, nghe lời Thu Hải Lam nói, vô thức giơ móng vuốt lên liếm.

Móng vuốt của cậu ta đã cào nhiều đến hỏng, ba móng sắc nhọn đã gãy, còn một cái chưa đứt hẳn, một nửa móng còn dính vào chân, chạm vào là đau.

Phương Tử Hàm vốn không muốn liếm móng vuốt, nhưng sau khi nghe lời Mễ Hướng Nghiên, cậu ta nhận ra mình không thể kéo chân đồng đội, bèn liếm sạch máu trên móng, nghiến răng cắn đứt phần móng đang lủng lẳng, đau đến mức mặt nhăn nhó, khuôn mặt điển trai trở nên rất méo mó.

Hạ Mê cũng nhận thấy các đồng đội ít nhiều đều có thương tích. Lần này Đoạn Phong không chết, nhưng hai cánh tay bọ ngựa thì đã gãy mất một bên.

Họ không có vũ khí, mọi thứ đều phải đánh cận chiến, cánh tay bọ ngựa của Đoạn Phong chính là hai thanh dao lớn, phải nhờ vào cậu ấy chặt hướng dương.

Thân cây hướng dương rất chắc chắn, chẳng mấy chốc cánh tay bọ ngựa của Đoạn Phong đã bị cùn, cậu ấy vẫn phải dùng nó để chặt hướng dương, cuối cùng một cánh tay đã bị gãy.

Mễ Hướng Nghiên nhìn các đồng đội thương tích đầy mình, cũng thấy không thể tiếp tục như vậy được, nhưng mọi người thực sự không có vũ khí, lại không liên lạc được với Liêu Thiên Hoa, dù cô ấy có tài giỏi đến đâu cũng không thể không bột mà gột nên hồ, cung cấp vũ khí cho mọi người được.

Mễ Hướng Nghiên chỉ có thể hứa: "Tôi sẽ cố gắng tìm ra điểm yếu của quái vật đục hóa trong phòng thí nghiệm càng sớm càng tốt. Thế này đi, mọi người nghỉ ngơi trong phòng tài liệu tiếp theo, hồi phục sức lực rồi hẵng hành động tiếp, tôi sẽ tranh thủ thời gian này tìm tài liệu."

Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

Còn Hạ Mê thì nghiêng đầu lắng nghe Mễ Hướng Nghiên nói chuyện, hai tay vô thức bẻ các khớp xương, phát ra tiếng "rắc" "rắc", trông như đang có ý định gì đó.

Mọi người đến phòng tài liệu gần nhà kính hoa hướng dương, ở đây có báo cáo quan sát về việc nuôi trồng hoa hướng dương, Mễ Hướng Nghiên rất quan tâm đến tài liệu ở phòng này.

Cô ấy muốn biết tại sao thực vật cũng có thể bị đục hóa.

Từ trước đến nay, những sự kiện liên quan đến "Đục" mà Cục Xử lý gặp phải đều liên quan đến con người, cô ấy không hiểu tại sao trong phòng thí nghiệm ngầm lại tồn tại nhiều quái vật đục hóa động thực vật như vậy, cô ấy cần tìm hiểu tình hình.

Nhưng hầu hết các phòng tài liệu đều có quái vật đục hóa canh gác bên ngoài, giống như phòng tài liệu mà Mễ Hướng Nghiên sắp đến nằm ở phía trong nhà kính hoa hướng dương, phải vượt qua sự phòng thủ của hoa hướng dương đục hóa mới có thể vào được phòng tài liệu.

Căn phòng bên ngoài phòng tài liệu họ đang ở có nuôi hơn chục con bướm lớn có lực va chạm và lực cắn đáng sợ, mấy người Thu Hải Lam bị thương chính là vì tiêu diệt đám bướm này.

Sau khi tiêu diệt bướm, mọi người vốn định thử dùng xác bướm để chế tạo vũ khí đục hóa, lúc này mới phát hiện đục hóa của bướm là ở cấp độ tế bào, hoàn toàn không thể tách riêng phần đục hóa, nên cũng không thể chế tạo được vũ khí đục hóa.

Mấy người Thu Hải Lam để xác bướm trong kho, qua một lúc nhìn lại thì thấy những con bướm này đã biến thành xác thối rữa, năng lượng đục hóa cũng đã phân hủy và tiêu tán.

Năng lượng trên người những vật đục hóa này không ổn định, ngay cả khi ở trong tổ, một khi chết đi cũng sẽ phân hủy và tiêu tán.

Còn về việc những năng lượng này đi đâu, Mễ Hướng Nghiên nghi ngờ chúng đã bị chủ nhân của tổ hấp thụ.

Quái vật chết càng nhiều, chủ nhân tổ càng mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!