Chương 34: Lãnh địa đen

Liêu Thiên Hoa: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy lãnh địa hai màu."

Hạ Mê không nhịn được đưa tay lên móc móc tai, cô đã thấy "Hộp y tế" nói câu này trong game một lần rồi, không muốn nghe lại lần nữa.

Hạ Mê nghĩ cô có thể tăng tốc độ trong thực tế.

Vì thế cô bèn nói với tốc độ nhanh như gió: "Màu xám có thể vào được, màu đen không thể vào, tòa nhà số 6 là màu đen, rất khó vào. Anh quyết định đi vào từ khu vực màu xám, anh còn sẽ lấy ra một máy dò chiều không gian, tìm vị trí có chiều không gian gần với thực tại trong khu vực màu xám để đi vào.

À, còn nữa, lúc trước ở tòa nhà số 6, anh cũng dùng máy dò chiều không gian để tìm ra vị trí sân thượng có chiều không gian rất gần với thế giới thực, nên tôi mới có thể nhìn thấy anh ở sân thượng và nhận được vũ khí từ khe nứt đó.

Một lát nữa anh sẽ dùng máy dò chiều không gian ở vị trí đó, chính là vị trí 8 giờ trong khu vực màu xám để tìm lối vào, rồi dẫn tôi đi vào từ lối vào đó.

À phải rồi, anh còn sẽ nói, hiện giờ tôi không cần học những thứ này, sau khi vào làm sẽ có đào tạo, lúc đó sẽ được học hết, còn phải thi nữa, thi phải đạt trên 90 điểm, không đạt 90 điểm phải học lại.

Còn gì muốn nói nữa không?"

Tốc độ nói của Hạ Mê như đã tăng nhanh gấp đôi, người có thính giác kém một chút sẽ không nghe rõ cô đang nói gì.

Liêu Thiên Hoa: "…"

Đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu tổ kỳ lạ này, trong lòng dấy lên cảm giác khủng hoảng dữ dội, anh vốn định nói gì đó để xoa dịu cảm xúc lo lắng trong lòng, nhưng mới mở miệng nói một câu, Hạ Mê đã chặn đứng mọi hướng trò chuyện của anh.

Hạ Mê đã trải nghiệm một lần trong game, đã giải tỏa cảm xúc rồi, còn không cho anh được lo lắng một chút sao?!

Hạ Mê nhìn chằm chằm Liêu Thiên Hoa nói: "Tiểu Liêu, tôi phát hiện chỉ cần anh lo lắng, sợ hãi, bất an hay có các cảm xúc tiêu cực nào khác, anh sẽ nói nhiều lên. Mà cảm xúc càng mạnh mẽ, lời nói của anh lại càng đậm mùi quan chức và vẻ tích cực."

Liêu Thiên Hoa nghiến răng nói: "Cảm ơn, hiện giờ tôi không còn gì để nói nữa."

Anh bị Hạ Mê chọc tức đến mức hoàn toàn không còn lo lắng nữa.

"Vậy chúng ta giao trực thăng cho nhân viên hậu cần của Đội Hai, mang theo vật tư, dặn người của Đội Hai đợi đến 4 giờ chiều ngày 25 rồi xuất phát đi." Hạ Mê ra lệnh.

Cô đã vượt quá chức phận, làm hết công việc của Liêu Thiên Hoa.

Liêu Thiên Hoa nén giận, làm theo lời Hạ Mê, hạ cánh ở nơi nhân viên hậu cần Đội Hai đang đợi, giao trực thăng cho họ.

Mỗi đội hoạt động tuyến đầu đều có một đội hậu cần theo sau, những người này phụ trách y tế, bảo đảm vật tư, còn phụ trách tiếp ứng thành viên đội bị thương, cũng như công việc phá hủy sau khi nhiệm vụ thất bại.

Liêu Thiên Hoa lại làm theo lời Hạ Mê, dặn nhân viên hậu cần Đội Hai đợi ba ngày, đừng vội tuyên bố họ đã chết.

Sau khi Liêu Thiên Hoa đàm phán xong với nhân viên hậu cần Đội Hai, Hạ Mê có chút không hiểu hỏi: "Khi chưa giải được tổ, các anh cũng không thể phá hủy nhà máy thuốc phải không?"

"Đúng vậy, dù có đưa chất nổ vào, nhưng ở khác chiều không gian nên cũng không thể kích nổ được." Liêu Thiên Hoa đáp.

"Vậy lúc trước ở tòa nhà số 6, tại sao anh nói nếu 24 tiếng không thể giải được tổ thì sẽ phá hủy tòa nhà số 6? Các anh vốn dĩ không thể phá được mà." Hạ Mê thắc mắc.

Liêu Thiên Hoa nói: "Về nguyên tắc, một khi một tổ xuất hiện trên 24 tiếng, chúng tôi sẽ mặc định mọi người bên trong đều đã gặp nạn, đặt chất nổ bên ngoài tổ, đợi tổ mở ra sẽ lập tức kích nổ.

Lúc này dù có người còn sống, họ cũng sẽ bị coi là người bị ký sinh hoặc là vật chủ của trứng. G. iết ch. ết thể ký sinh chưa chắc đã giết được "Đục", nhưng sẽ khiến "Đục" mất đi năng lượng nó thu được trong tổ, trở về trạng thái yếu ớt, cần rất lâu mới có thể mở tổ lại. Hơn nữa chúng tôi đã phong tỏa năng lượng của "Đục" đó, một khi nó hành động lại, chúng tôi sẽ lập tức phát hiện và ngăn chặn kịp thời, tất cả đều có ý nghĩa.

Chúng tôi cũng không muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng những bài học xương máu trước đây cho thấy, quá 24 tiếng, dù cứu được những người sống sót này, họ cũng sẽ chết một cách đau đớn."

Hạ Mê chăm chú lắng nghe, đây là chuyện liên quan đến sinh tử của người bình thường, không thể bỏ sót từ nào.

Liêu Thiên Hoa lại nói: "Tuy nhiên, tòa nhà số 6 là trường hợp đặc biệt, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tổ có quy mô lớn như vậy, liên quan đến hơn 500 cư dân, thực ra tôi cũng không dám phá hủy cả một tòa nhà.

Về nguyên tắc là 24 tiếng, nhưng có thể điều chỉnh thích hợp theo tình hình thực tế. Lúc đó tôi đã xin cấp trên hỗ trợ, định đợi tổ giải ra rồi kiểm tra kỹ tình hình từng người, không bắt buộc phải phá hủy tòa nhà số 6."

Hạ Mê nói: "Tôi hiểu rồi, anh vốn thích kiểu lúc đầu thì nói hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng sau đó sẽ xử lý nhẹ nhàng hơn, đây là thủ đoạn của lãnh đạo sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!