Liêu Thiên Hoa không nghĩ Hạ Mê nói bừa, anh cũng từng thấy Hạ Mê tìm được cách lấy vũ khí thông qua việc chơi game, biết trò chơi này là yếu tố then chốt giúp Hạ Mê thoát khỏi tòa nhà số 6 và cứu được mọi người trong tòa nhà.
Nếu không có trò chơi cảnh báo, Hạ Mê đã chết ngay khi mẹ Tiểu Bì gõ cửa.
Liêu Thiên Hoa nói: "Ban đầu tôi không biết nguồn gốc của trò chơi này, nhưng từ khi xác định cô là "Dung", tôi nghi ngờ trò chơi này chính là năng lực của cô."
"Là năng lực tiên tri sao?" Hạ Mê hỏi.
Liêu Thiên Hoa gật đầu, nói: "
"Dung" là thân phận bí mật trong Cục Xử lý, Cục thường đặt mật danh cho "Dung", như "Khiên"
"Mắt" đều là mật danh. Lần này tôi dung hóa thành công, có lẽ sẽ được gọi là "Bác sĩ", còn cô… có lẽ sẽ là "Tiên tri"."
Hạ Mê nói: "Ý tôi cũng là vậy, có lẽ "Tiểu Mê" đã tiên đoán được tôi sắp gặp nguy hiểm nên mới lén tạo một tài khoản WeChat nhân bản trong điện thoại, dùng nhiều cách để nhắc nhở tôi chuẩn bị trước."
"
"Tiểu Mê" chính là năng lực của cô, đừng nói như nó là một người khác." Liêu Thiên Hoa nói.
Hạ Mê nói: "Nhưng tôi không cảm thấy mình có gì đặc biệt cả. Anh nói trò chơi này là năng lực của tôi, nhưng tại sao nó không trực tiếp đưa thông tin vào đầu tôi? Tại sao lại phải chơi game?"
Liêu Thiên Hoa cũng không rõ, anh chỉ đáp: "Tiểu Hạ, "Dung" là sản phẩm nhân tạo, chúng ta không hiểu rõ về "Dung" lắm, mọi người đều phải mò mẫm từng bước, tôi khó có thể đưa ra lời khuyên được. Cô chỉ có thể tiếp tục tự xem xét bản thân trong các trận chiến sau này, thoát khỏi giới hạn của góc nhìn cá nhân, gạt bỏ ảnh hưởng của yếu tố cảm xúc, phân tích từ góc độ khách quan, đi đến tổng kết, thì mới có thể… Cô đang viết gì vậy?"
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Hạ Mê đã bắt đầu viết chữ soàn soạt, một số chữ còn được viết tắt, Liêu Thiên Hoa hoàn toàn không dịch ra được cô đang viết gì.
"Đây là chữ viết tắt tốc ký, tôi đang ghi lại những gì anh nói." Hạ Mê vừa nói vừa cúi đầu viết: "Anh đừng dừng lại, cứ nói tiếp đi."
"Sao lại phải ghi lại lời tôi nói?" Liêu Thiên Hoa khó hiểu.
Hạ Mê thấy Liêu Thiên Hoa không nói nữa, mới đặt bút xuống ngẩng đầu lên nói: "Tôi thấy anh nói chuyện rất có trình độ, mở miệng ra là như lãnh đạo phát biểu, tôi còn kém xa lắm, tôi chỉ biết nói với quần chúng những câu kiểu như "Mọi người đừng chống cự, tôi đến để giúp đỡ các bạn" gì đó, so với cách dùng từ chính xác của anh thì kém quá xa, tôi còn phải học hỏi nhiều hơn."
"Cô thật sự rất cố gắng." Liêu Thiên Hoa khen ngợi với tâm trạng phức tạp.
Hạ Mê nghiêm túc nói: "Anh mới 25 tuổi đã là cảnh sát trưởng cấp ba rồi, còn tôi 22 tuổi vẫn chưa có việc làm, đi làm chắc cũng chỉ là nhân viên, tức là cảnh sát cấp ba thôi, khoảng cách với anh quá lớn, không biết khi nào mới có thể làm Cục trưởng được. Tôi bắt đầu muộn, chỉ có thể nỗ lực gấp bội."
Để thể hiện quyết tâm của mình, cô còn siết chặt tay lại.
Khi Hạ Mê giơ nắm đấm lên, Liêu Thiên Hoa không nhịn được ngả người ra sau, giữ khoảng cách với Hạ Mê.
Hạ Mê nghi ngờ hỏi: "Đội trưởng Liêu, anh đang làm gì vậy?"
Liêu Thiên Hoa giữ vẻ mặt không cảm xúc, nói: "Tôi sợ cô muốn thăng chức nên loại bỏ tôi, người Đội trưởng này trước."
"Làm sao có thể chứ, loại bỏ anh thì còn nhiều thành viên đội khác nữa, cách này không khả thi." Hạ Mê lắc đầu nói.
Liêu Thiên Hoa: "…"
Vậy là cô thật sự đã từng cân nhắc cách này à?!
Sao một người có thể ham chức quyền đến mức đó chứ?
Hạ Mê nhét các ghi chú đã viết vào ba lô, lịch sự hỏi: "Sổ tay là của anh, tôi lấy đi được không?"
"Sổ cô cứ lấy, nhưng bút thì để lại cho tôi." Liêu Thiên Hoa cảnh cáo nói.
Anh thiếu nhất là bút, bút cứ tự dưng biến mất.
Trong lòng Hạ Mê thầm nói "Keo kiệt" nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn biết điều trả bút lại cho Liêu Thiên Hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!