Chương 27: Dấu hiệu sự sống

Hạ Mê không có thời gian xem điện thoại, mạng sống của cô đang tiến vào giai đoạn đếm ngược, mỗi giây đều vô cùng quý giá, cô không muốn lãng phí thời gian để nói chuyện với Tiểu Liêu.

Kể từ khi "Đục" số 4 mở tổ, Hạ Mê đã đến phòng 701, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử.

Điều đầu tiên cô thấy là ba thi thể trên mặt đất, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề.

Cô đã cứu được hơn 90% cư dân, nhưng vẫn có một vài người đã thiệt mạng.

Những người này cũng giống như cô, tuy ai cũng có những khuyết điểm khác nhau, có người tính cách không tốt, nhưng đều đang cố gắng sống.

Mọi người chỉ muốn được sống mà thôi.

Hạ Mê bế cô gái của cặp tình nhân ở phòng 803 lên, mang thi thể cô ấy ra khỏi cửa phòng trước.

"Đục" số 4: "Cô… định… đi… đâu?"

Hạ Mê nói: "Tôi sợ cuộc chiến sẽ ảnh hưởng đến thi thể của họ, muốn tìm một nơi sạch sẽ để đặt họ."

Nơi duy nhất còn có thể gọi là sạch sẽ trong tòa nhà này chính là phòng 703 nơi Hạ Mê đang ở.

703 và 701 rất gần nhau, chỉ cần đi vài bước là tới.

"Đục" số 7 vẫn đang cố nén không dám lộ diện, Hạ Mê trước tiên đặt cô gái lên giường của mình, rồi quay lại 701 bế thi thể người đàn ông ở phòng 1127.

Anh ta khoảng 35 tuổi, hơi có bụng bia, nặng khoảng 80kg, thi thể nặng trĩu nhưng Hạ Mê vẫn có thể bế lên một cách dễ dàng.

Tuy nhiên nam giới thì không được đãi ngộ như nữ giới, Hạ Mê đặt anh ta xuống sàn.

Thực ra dù là trên sàn hay trên giường, đối với họ, những chuyện vụn vặt này đều không còn quan trọng nữa.

Ngược lại việc Hạ Mê đặt thi thể trong phòng mình, cũng là một chuyện khá rùng rợn.

Nếu là cô của ngày trước thì chắc chắn sẽ không dám làm chuyện này.

Nhưng bây giờ, Hạ Mê chỉ nghĩ đến việc cô đã không thể bảo vệ được mạng sống của những người này, chỉ có thể cố gắng bảo toàn thi thể của họ.

Khi cô đi bế thi thể thứ ba, tức là chàng trai ở phòng 803, thì thi thể này mở mắt ra.

Mắt anh ta không có tròng trắng và con ngươi, mà là một màu đục ngầu, như thể đang có khói lưu chuyển trong đó.

"Đừng chạm vào ta." "Chàng trai" lên tiếng.

Từ giọng điệu nói chuyện của anh ta, Hạ Mê đoán được đó là "Đục" số 4.

"Đục" số 7 đã sử dụng cơ thể của bệnh nhân ung thư ở phòng 701, "Đục" số 4 dùng cơ thể của chàng trai phòng 803.

Đúng như Tiểu Liêu đã nói, "Đục" không thể tồn tại độc lập, chúng phải ký sinh trong cơ thể con người.

"Không sao, đợi tôi gi. ết ch. ết số 4, sẽ nhặt xác cho anh." Hạ Mê thầm nói với chàng trai đã chết ở phòng 803.

Hạ Mê nhìn đồng hồ đeo tay, đã 15 phút trôi qua kể từ khi bị nhiễm độc, mạng sống của cô không còn dài nữa.

Cô vẫn đang chảy máu mũi, không phải máu chảy như trút, chỉ chảy rất ít, thỉnh thoảng lấy tay lau một cái là được, không ảnh hưởng đến hành động.

Cơ thể cô không vì thế mà suy yếu, ngược lại còn trở nên khỏe mạnh hơn.

Hạ Mê cảm thấy đây là một dạng hồi quang phản chiếu.

Đáng lẽ cô phải sợ chết, nhưng khi bế những thi thể lạnh lẽo về phòng 703, cô lại không còn sợ chết nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!