Phản ứng đầu tiên của Hạ Mê là: Công trạng hạng Ba của mình cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Giây tiếp theo cô mới chợt nhớ ra, cô đang bị mắc kẹt trong tường, rất có thể sẽ không nhận được công trạng hạng Ba.
Nỗi đau không thể thăng chức và nỗi sợ chết chóc khiến bộ não của Hạ Mê hoạt động như điên.
Súng máy rơi xuống đất, cũng đang dần tan chảy.
Súng và rìu đều bị dì hủy hết, trên người cô chỉ còn một quả lựu đạn thanh tẩy.
Nhưng lựu đạn phải để dành cho công trạng hạng Ba, nếu dùng ngay bây giờ, sau này gặp công trạng hạng Ba thì làm sao?
Hạ Mê đau đầu giằng co về việc có nên dùng lựu đạn hay không, vắt óc suy nghĩ xem cô còn phương pháp nào để đối phó với kẻ địch.
Nếu "Khiên" còn ở đây, có lẽ có thể trực tiếp điều khiển chiếc mũ bảo hộ duy nhất chưa bị chìm vào tường để đánh dì phòng 704 và con trai, nhưng "Khiên" vẫn chưa quay lại.
Nghĩ đến "Khiên", Hạ Mê theo phản xạ nhớ đến kiến thức "Khiên" dạy cho cô, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu.
Căn phòng này, cũng có thể coi là bộ phận bị đục hóa phải không?
Cô có thể "Tằm" ăn các bộ phận bị đục hóa trên cơ thể người khác, tại sao không thể "Tằm" ăn căn phòng này?
Khi bộ phận bị đục hóa còn trên cơ thể người bị đục hóa, cô không thể sử dụng "Tằm", nhưng căn phòng này và bà ấy tách biệt nhau, dì chỉ có thể điều khiển căn phòng thôi, cơ thể và căn phòng không liên kết với nhau.
Cây rìu của Hạ Mê đã hoàn toàn bị mặt đất hấp thụ, súng cũng biến mất một nửa, giống như đang từ từ bị tiêu hóa trong dạ dày của thứ gì đó.
Căn phòng có thể tiêu hóa vũ khí của cô, tại sao cô lại không thể "Tằm" ăn căn phòng?
Sau khi nghĩ rõ điểm này, Hạ Mê không còn vùng vẫy nữa, ngược lại còn tựa sâu hơn vào bên trong bức tường, để cơ thể chìm sâu hơn vào đó.
Cô vẫn đang trong sự bảo vệ của bộ đồ bảo hộ, cơ thể không tiếp xúc trực tiếp với bức tường.
May mắn là bức tường rất nỗ lực, bộ đồ bảo hộ trên tứ chi của Hạ Mê dần dần mềm ra, bị bức tường hấp thụ.
Cuối cùng hai tay Hạ Mê cũng chạm được vào bức tường.
Hạ Mê nhớ lại cảm giác khi sử dụng "Tằm" trước đây, tập trung tinh thần, mở rộng ngũ giác, dùng toàn bộ xúc giác trên cơ thể để cảm nhận sự tồn tại của "Tơ tằm".
Cô cảm nhận được, nhưng "Tơ tằm" trên bức tường giống như một cái kén, quấn chặt lại với nhau, Hạ Mê rất khó tháo gỡ những sợi "Tơ tằm" này.
Không những thế, cái kén này còn đang hút sức mạnh trong cơ thể cô.
Năng lượng mà Hạ Mê đã hấp thụ trước đó biến thành từng sợi tơ trắng, chậm rãi tràn ra từ làn da của cô.
Cùng với đó là cảm giác đói và cận kề cái chết.
Đói!
Cảm giác đói này giống như khi giảm cân, sáng ăn một quả trứng, trưa một quả táo, đến tối, cô có thể đặt một trăm phần đồ ăn.
Trạng thái hiện tại của Hạ Mê, giống như người đang giảm cân đói meo trong đêm khuya, dù ngày mai có chết béo thì tối nay có thế nào cũng phải ăn một bữa thật no.
Cô mất đi lý trí, chỉ muốn ăn một bữa thật no không màng đến hậu quả.
Dưới mũ bảo hiểm, đôi mắt của Hạ Mê tỏa ra ánh sáng xanh đói khát.
"Nếu mày có thể cướp năng lượng trong cơ thể tao, thì tao cũng có thể cướp của mày!" Hạ Mê căm hận nghĩ trong lòng.
Cô nắm chặt tay, "Tơ tằm" đang tràn ra khỏi cơ thể đột nhiên dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!