Chương 1: Phần một: Tòa nhà số 6 khu chung cư Chốn Hạnh Phúc - Chương 1: Hạ Mê

Ngày 21 tháng 9, cuối mùa hè, rốt cuộc ban đêm cũng có chút se lạnh, Hạ Mê tắt máy điều hòa có mức tiêu thụ năng lượng cấp 3, mở cửa sổ, một luồng không khí ẩm ướt, ngột ngạt nhưng pha lẫn chút gió mát phả vào mặt cô.

Hạ Mê cũng muốn tiếp tục bật điều hòa, nhưng tiếc rằng tiền điện trong căn hộ thuê của cô quá đắt. Giá điện thương mại 1,5 tệ/kWh thực sự khó chi trả đối với một sinh viên mới ra trường như cô.

Ban ngày không bật điều hòa thì sẽ nóng muốn chết, nhưng ban đêm thì có thể chịu đựng được.

Hạ Mê quay lại bàn học, tiếp tục làm bài tập trong cuốn《Tổng hợp đề thi công chức thật các tỉnh thành từ 2014-2024》.

Tình hình việc làm mấy năm nay không tốt, Hạ Mê không tìm được công việc như ý, cô quyết định dốc hết sức lực, không đi làm mà giữ tư cách sinh viên mới tốt nghiệp để tập trung ôn thi công chức.

Đây là một quyết định khó khăn. Mặc dù được ba mẹ ủng hộ, nhưng áp lực của Hạ Mê vẫn rất lớn.

Cô thuê một căn hộ cho một người gần trung tâm đào tạo công chức, cuối tuần đi học lớp bồi dưỡng, ngày thường làm thêm việc bán thời gian để kiếm chút tiền sinh hoạt.

Tất nhiên gia đình sẵn sàng cho cô tiền sinh hoạt, nhưng Hạ Mê nhận thì lại thấy không yên tâm nên đã không lấy, mà chỉ dùng tiền sinh hoạt tích góp thường ngày, tiền lì xì và tiền lương thực tập năm thứ tư đại học để trả trước 3 tháng tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt hàng ngày được giải quyết bằng việc làm thêm.

Tự kiếm tiền nuôi bản thân, Hạ Mê cố gắng tiết kiệm chi phí sinh hoạt, có thể mở cửa sổ thì nhất quyết không bật điều hòa!

Một năm, Hạ Mê cho mình một năm để tập trung ôn thi công chức và biên chế, nếu trong vòng một năm cô không làm được, cô sẽ hoàn toàn từ bỏ con đường này.

Cô đặt báo thức, nghiêm túc làm bài theo đúng thời gian quy định của kỳ thi, hoàn thành một bộ đề thi thật trong sự tập trung cao độ.

Hạ Mê có khả năng tập trung rất tốt, có thể loại bỏ tiếng ồn xung quanh khi làm bài, chỉ khi chuông báo kết thúc bài thi vang lên, cô mới nghe thấy tiếng vo ve không ngừng của con muỗi bên tai.

Cô đặt bài thi xuống, nhìn về phía con muỗi to bằng con chuồn chuồn đang bay lượn loạn xạ quanh mình.

Con muỗi này quá to, to đến mức Hạ Mê có thể nhìn thấy chiếc vòi của nó như một cây kim thép, to đến mức Hạ Mê nghi ngờ đây không phải là một con muỗi mà là một con quái vật.

"Côn trùng miền Nam đúng là to thật." Hạ Mê nói mà không đổi sắc mặt.

Hạ Mê là người miền Bắc, học đại học ở một thành phố miền Nam, năm đó, lần đầu tiên thấy một con gián miền Nam vểnh râu bay về phía mặt mình, cô đã sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi cửa sổ, vung ghế lên tuyên bố chỉ có một trong hai có thể sống sót.

Còn bây giờ, khi thấy con muỗi to một cách quá đáng này, Hạ Mê đã có thể bình tĩnh giơ dép lên, đập mạnh xuống với tốc độ nhanh như chớp.

Hạ Mê là nhà vô địch cầu lông của trường, cô nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh chóng và chuẩn chỉnh, đập con muỗi lên tường một cách đầy chính xác.

Sau khi thành công, Hạ Mê nhấc dép lên, ngạc nhiên phát hiện con muỗi này chưa chết, chiếc vòi dài gần 2cm đâm vào đế dép, mắc kẹt trên dép và giãy giụa, cánh vỗ phát ra âm thanh "vo ve" rất lớn.

"Vẫn chưa chết à? Mày có phải là muỗi không đấy?" Hạ Mê hỏi.

Con muỗi không hiểu lời cô, nó đang cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của chiếc dép.

Hạ Mê thoáng bối rối, cảm thấy thứ này không phải là muỗi, nhưng nhớ tới sự so sánh kích thước giữa gián miền Nam và gián miền Bắc, cô lại nghĩ rằng có lẽ đây chính là muỗi.

Cô nhân lúc con muỗi chưa thoát khỏi sự ràng buộc của chiếc dép, giơ dép lên và đập mạnh xuống sàn vài cái, cuối cùng con muỗi cũng chết một cách không cam lòng, để lại một vệt máu đỏ tươi.

"May mà không đập chết nó trên tường, nếu không để lại một vết máu to như vậy trên tường, chủ nhà lại tìm lý do để trừ tiền đặt cọc của mình mất." Hạ Mê nói với vẻ nhẹ nhõm.

Cô dọn dẹp xác muỗi và vết máu trên sàn, kiểm tra lỗ thủng trên cửa sổ lưới, dùng băng keo trong suốt lớn để dán kín lỗ hổng, tránh có thêm muỗi to bay vào.

Sau khi hoàn thành việc nhỏ nhặt này, Hạ Mê quay lại chỗ ngồi, chấm điểm bài thi của mình theo đáp án, nhìn thấy điểm số 83 điểm phần thi năng khiếu nghề nghiệp hành chính, Hạ Mê nở nụ cười hài lòng.

Đây đã là một điểm số rất cao rồi!

Hôm nay chỉ mô phỏng kiểm tra một môn năng khiếu, ngày mai sẽ làm bài luận.

Khi làm xong đã là 10 giờ rưỡi tối, Hạ Mê duỗi người, mở máy tính xách tay, tìm một trò chơi kinh dị giải đố để chơi giải trí trước khi đi ngủ.

Cô chọn một trò chơi miễn phí có tên là "Chung cư Hani", mục đích của trò chơi là thoát khỏi một căn hộ kinh dị, nhân vật cô điều khiển trong game tên là "Tiểu Mê", chơi chưa đầy ba phút thì Tiểu Mê đã chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!